Tang Noãn bực bội nhưng vẫn ngoan ngoãn vào nhà của Hoắc Thiên, cô bá ngạnh thượng cung ném túi xách của mình cho Hoắc Thiên như một bà chủ tại thượng.
Mặt mày không được đẹp cho lắm bước vào.
Hoắc Thiên chỉ biết cười trừ nhưng hình như anh đã dần quên chuyện gì đó.
Nhanh chóng bước theo Tang Noãn vào ổ chó nhà mình.
Theo bản năng, Tang Noãn có ký ức ở trong này nên cô đã đi tới phòng ngủ của mình trước đây.
Hoắc Thiên sau khi dặn dò quản gia làm cho Tang Noãn vài món đồ ăn nhẹ liền lên phòng mình luôn.
Đến tới phòng mình, Hoắc Thiên thấy Tang Noãn đứng tựa bên ngoài không vào phòng, bên trong có tiếng ai đó.
“Tang Noãn, cô là ai? Sao cô dám về đây hả?”
Thấy Hoắc Thiên đang lại gần, Tang Noãn cười nhàn nhạt với anh, nhướng mày hướng vào trong phòng.
“Không ngờ được rằng tôi là thứ dễ dàng bỏ đi như vậy.
Mới có hai tháng thôi mà Hoắc Thiên nhịn không được mà nuôi phụ nữ trong nhà mình.
Chậc chậc, đúng là thú vui tao nhã.”
Hoắc Thiên vẫn ngẩn tò he không biết chuyện gì xảy ra bên trong, anh không khỏi khó hiểu với thái độ lạnh nhạt của Tang Noãn.
“Sao vậy?”
Tang Noãn không muốn thấy cảnh này liền muốn rời đi, Hoắc Thiên liền nắm giữ tay của cô lại.
Tang Noãn không biết sao lòng mình phẫn nộ ngùn ngụt khi thấy có người phụ nữ trên giường cưới của cô, trong phòng ngủ của hai người.
Đột nhiên Tang Noãn lắc đầu cười tự giễu.
Tỉnh táo lên Tiêu Noãn, mày là Tiêu Noãn chứ không phải Tang Noãn.
Người kết hôn với Hoắc Thiên là Tang Noãn không phải là mày.
Mày nên là một nữ tổng tài có tiền có quyền thì loại nam nhân nào chẳng có lấy.
Gắng gượng nổi chua xót bên trong, Tang Noãn hất tay của Hoắc Thiên đang nắm lấy tay mình.
Hoắc Thiên thấy vậy liền nắm chặt tay cô hơn, kéo vào trong phòng nhìn xem cái gì đã khiến cô thay đổi đột ngột như vậy.
Nhanh chóng mở cửa phòng ra, Hoắc Thiên thấy Diệp Phù đang mặc đồ ngủ gợi cảm nằm ngủ trong phòng của anh.
Phù Diệp uốn éo gợi cảm bước chân xuống giường hướng tới Hoắc Thiên và Tang Noãn đứng ngoài cửa, giọng the thé dụ hoặc đàn ông và tới ôm lấy cánh tay Hoắc Thiên mà cọ sát thân thể.
“Thiên, anh về rồi sao? Em nhớ anh nhiều lắm! Nhưng mà tại sao cô ta ở đây vậy?”
Giọng điệu ai oán làm như là chủ mẫu trong gia đình khi thấy chồng đang kề cận với người phụ nữ khác.
Hoắc Thiên thấy vậy liền không thương hoa tiếc ngọt mà gạt ngã cô ta ra sàn.
Ánh mắt đầy tơ máu, gân xanh phẫn nộ rống thẳng vào Phù Diệp.
“Sao cô lại ở đây hả?”
“Không phải trước đây anh cho em ở đây sao?”
Nghe Phù Diệp trả lời, Hoắc Thiên nhớ lại chuyện ngu ngốc trước đây mình làm.
Nhìn sang Tang Noãn thì thấy cô đã chán ngẩm ra, ý định không muốn có quan hệ nào với anh hiện rõ trên mặt cô.
Anh không khỏi điên mình lên, gọi quản gia.
“Quản gia đâu, tôi hỏi quản gia đâu rồi? Ông ta chết đâu rồi!”
Người quản gia lật đật từ phòng bếp chạy lên, hớt hải nghe Hoắc Thiên gọi lấy.
“Thưa ngài, có chuyện gì sao?”
“Tôi hỏi ông, ai đã sắp xếp cho cô ta ở phòng tôi hả?”
Vị quản gia