Ở một nơi nào đó.
Phương tây đỏ rực chỉ còn vài vệt than hồng sắp tàn.
Những đám mây lững lờ trôi nhẹ giữa tầng không rộng lớn.
Gió chiều vờn nhẹ những hàng cây đung đưa chào tạm biệt một ngày trôi đi
Tang Diên đứng cô độc lặng nhìn cảnh hoàng hôn sắp tà, một thân gầy gò mặc chiếc áo khoác dài bay lất phất theo gió chiều.Mái tóc đen dài cuốn theo chiều gió vờn, bay phất phới vài sợi trước khuôn mặt băng lãnh không có xúc cảm nào.
Ánh mắt không hội tụ tại một nơi duy nhất mà bao trùm lên buổi chiều tà ảm đạm như tâm trạng của anh bây giờ.
Nghe đằng sau có tiếng động, Tang Diên không cần quay lại cũng biết đối phương là ai.
“Cậu đến rồi sao? Lục Tần.”
“Ừ.”
Tuy rất ngạc nhiên với cách xưng hô của Tang Diên nhưng Lục Tần không mở miệng thắc mắc, cũng đứng lặng yên cùng ngắm chiều tà với Tang Diên.
Một lúc sau, Tang Diên mới xoay người lại nhìn Lục Tần với ánh mắt phẫn hận như bị người ta lừa dối mình vậy.
Ánh mắt này khiến cho Lục Tần không khỏi ngỡ ngàng.
Tang Diên hai tay nổi gân xanh nắm chặt lấy hai vai của Lục Tần, rống giận.
“Tại sao, tại sao hả? Tại sao cậu lại lừa dối tôi hả, Lục Tần?”
Lục Tần chưa biết rõ đầu đuôi câu chuyện, nhưng vẫn để cho Tang Diên mặc sức nắm chặt hai mình mà lay mạnh lấy.
“Có chuyện gì sao?”
Tang Diên buông tay ra móc trong túi áo khoác dài mình đang mặc mà ném thém thẳng một sấp tài liệu vào mặt của Lục Tần.
“Cậu xem đi.
Cậu xem đi.
Tôi cần một lời giải thích của cậu.”
Lục Tần nhăt sấp tài liệu mà Tang Diên ném cho mình, sau khi đọc xong ánh mắt không khỏi phức tạp.
Anh không ngờ chuyện này Tang Diên biết nhanh như vậy, anh còn chưa kịp thu dọn nữa mà.
Nhìn thấy Lục Tần đứng im lặng không nói gì, Tang Diên phẫn nộ cực điểm vung tay đánh thẳng vào mặt của Lục Tần.
“Đồ khốn.
Nếu tôi không biết được chuyện này thì cậu định giấu tôi đến bao giờ hả? Hả?”
Một cú đấm đột ngột không báo trước của Tang Diên, Lục Tần có chút sa sầm mặt mày.
Cố gắng đứng vững tại chỗ, khoé môi toé ra một dòng máu đỏ chói chang trên khuôn mặt tuấn mỹ không khỏi cảm thấy đau xót.
Lục Tần khẽ lau máu trên môi mình, bàn tay bỏ vào túi quần nắm chặt để giấu đi vẻ khẩn trương bằng bộ mặt băng lãnh không có chuyện gì của mình.
“Nếu chuyện đó cậu đã biết.
Tôi không có lời giải thích gì.
Còn nếu như cậu không biết thì tôi sẽ khiến nó trôi vào dĩ vãng mãi mãi.”
Nghe những lời này của Lục Tần, Tang Diên không khỏi kiềm chế cơn giận mà lao vào đánh tới tấp Lục Tần.
Lần này không như lần trước, Lục Tần tránh né mà không đánh trả Tang Diên đang nổi điên, mặc cho bản thân làm đệm thịt để cho Tang Diên phát tiết.
Tang Diên tưởng Lục Tần không đánh trả như muốn khinh thường mình, anh càng đánh càng hăng.
Những cú đấm lao xuống dồn dập dùng hết lực được tung ra, hai người đánh nhau long trời lở đất.
Tang Diên không còn sức nữa, ngồi sụp xuống thở hởn hển rồi cúi gầm mặt xuống.
Lục Tần thấy cảnh tượng này không khỏi hốt hoảng lên, vội vang ôm cậu vào lòng, lấy tay của Tang Diên đặt ở lòng ngực mình mà thều thào nhận lỗi.
“Xin lỗi, là tôi không đúng.
Cậu đừng như vậy.
Cậu như vậy tôi ở đây đau lắm.”
Tang Diên vẫn không ngẩng đầu lên nhưng bàn tay của anh cảm nhận được những nhịp đập liên hồi không nghỉ của tim Lục Tần.
Những lời nói khàn khàn của Lục Tần không biết vì sao chui vào trong tâm trí của Tang Diên lúc bây giờ.
Anh không nói, Lục Tần cũng không nói, cả hai cùng nhau không nói mà lặng yên nghe nhịp đập liên hồi của đối phương và cũng nghe được nỗi lòng dằn vặt của đối phương.
Ánh trăng đêm nay mờ mịt nhưng vẫn cố gắng toả ra những tia sáng dịu dàng vỗ về hai người đang