Trước khi hành động, Hoắc Thiên lấy một đồng hồ ra xem thời gian cẩn thận bởi vì anh biết rằng cuộc chiến này không chỉ cân sức mà còn phải đầu óc tính kỹ càng để có thể giảm thiểu thương vong mà cuộc đụng độ gây ra.
Thương vong trong trận chiến là điều không thể không xảy ra nhưng giảm thiểu được chừng nào thì hay chừng nấy.
Ánh mắt lạnh lùng nhìn vào bóng tối bao trùm cả căn cứ chìm vào giấc ngủ chỉ leo lét vài đốm đèn huỳnh quang hắt qua khe cửa cũ kỹ, được che đậy bởi rừng cây.
Phía chân trời xa đã có vài chọm sáng của mặt trời sắp mọc.
Chọn khoảng thời giao thoa giữa ngày và đêm sẽ dễ dàng hành động nhất, lúc này bọn người mê man vào giấc ngủ mà.
Toàn đội của Hoắc Thiên mặc dù ngáp ngắn ngáp dài thậm chí mắt còn cay xè nhưng do nhiệm vụ nguy hiểm trước mặt mình yêu cầu độ tỉnh táo cao độ, buộc họ phải xốc tinh thần lên cao.
Hoắc Thiên phất tay bắt đầu hành động, từng nhóm chinh sát đã lặng lẽ tiến lại gần khu căn cứ.
Một đội được bao ở ngoài để gài thuốc nổ xung quanh các khu trọng yếu, sau đó sẽ nội ứng ngoại hợp với toàn đội.
Nhóm của Hoắc Thiên sẽ thâm nhập vào đầu não căn cứ nên buộc phải chọn những người có tố chất cao nhất, trang bị vũ trang tối tân nhất.
Hoắc Thiên cùng với năm người lặng lẽ đi theo cửa hông không khoá để cho gió lùa vào bên trong căn cứ, để chắc chắn thì bọn họ đã thả thuốc mê theo gió lùa vào cửa hông này rồi.
Bọn họ tuy đã hạ thuốc ngủ nhưng không thể dùng bất cứ gì để chiếu sáng, sợ bất dây động nên chỉ có thể cảm quang tìm đường nhờ ánh sáng mờ ảo ở sảnh chính chiếu vào.
Hoắc Thiên cùng với đồng đội đến ngã rẽ liền chia nhau ra hành động.
Đến một đường cụt Hoắc Thiên thấy ở đây rất kỳ lạ, hai đồng đội của anh phát hiện ra thứ gì đó liền đi trước một bước.
Hiện tại chỉ có một mình Hoắc Thiên với ngõ cụt này.
Tuy chỉ nhìn thấy mờ mờ nhưng anh lại phát hiện ra những viên gạch xây tường ở đây sắp xếp không chút đồng nhất rồi nhìn sang các bức tường bên cạnh thấy loang lổ những vết như bị thứ sắc nhọn đâm vào.
Thấy vậy anh không khỏi cười lạnh.
Không ngờ thời đại này còn mấy trò chơi xa xưa như vậy.
Trên đường bằng phẳng đầy bụi bẩn nếu mà nhìn kỹ lại thấy có một số hòn đá nhỏ nhô lên, Hoắc Thiên biết rằng đây là cơ quan bẫy tên.
Cẩn thận né tránh những hòn đá này, Hoắc Thiên tiến lại gần để quan sát bức tường sắp xếp những viên đá không đồng nhất về màu sắc.
Điều đáng chú ý của anh thấy có một dòng chữ đã bám bụi dày đặc, nếu không chú ý thì bỏ qua mất.
“Giữa bóng tối mờ ảo và ánh sáng thiếu hụt cái thứ đó chỉ xuất hiện trong hàng vạn thứ khác.
Nó cũng tồn tại, nó cũng vô hình.
Điều tất yếu có biết nó ở đâu không?”
Đọc xong lời nhắn trên tường, Hoắc Thiên đoán chắc nơi đây không có ai phá giải cánh cửa này nên ở đây bụi bám khá dày đặt trong khi hai căn phòng hai bên tay nắm lại vô cùng sạch sẽ.
Chắc hẳn là bọn chúng không để ý đến đây hay là bế tắc cho việc phá giải? Nói chung là một ẩn số.
Quan sát tổng thể thì thấy đá được xếp màu sắc loang lổ nhưng mà không, thực ra chúng được xếp theo một quy luật nhất định.
Cả bước tường ở trên màu sắc giảm dần từ từ xuống nhưng lại như có một vạch phân cách thành bốn phần đều nhau.
Hoắc Thiên khẽ nhíu mày nhẩm lui nhẩm tới câu gợi ý.
“Giữa bóng tối mờ ảo và ánh sáng thiếu hụt cái thứ đó chỉ xuất hiện trong hàng vạn thứ khác?”
Đột nhiên anh cố gắng tới gần nhìn kĩ rồi cẩn thận tránh các hòn đá mà cách xa một khoảng, ánh mắt loé