Tang Thị lúc này.
Tô Nhạc mệt mỏi vươn vai ra khỏi phòng, kết thúc một ngày làm việc mệt mỏi.
Cô không biết mình đến đây là cố vấn pháp lý cho tập đoàn hay là trợ lý đa năng cho con nhóc vô tâm Tang Noãn phải không nữa.
Không nghĩ đến thì thôi, nghĩ đến thì lại nhớ muốn chết.
Tô Nhạc móc điện thoại trong túi áo, nhấn dòng số gọi điện cho Tang Noãn thì máy của cô nhóc này hiện tại đang bận không bắt máy.
Buồn bực bỏ điện thoại vào túi rồi rồi đi tới đợi trước thang máy, Tô Nhạc định nhấn nút thì cửa thang máy đã mở ra bên trong là vị ảnh đế rảnh rỗi của chúng ta là Tiêu Húc.
Tô Nhạc lười chào hỏi bước vào, cánh cửa thang máy lại đóng lại.
Cô không quên nhấn nút xuống tầng hầm để lấy xe.
Không khí im lặng đến mức không thể im lặng thêm chút nữa, Tiêu Húc thấy Tô Nhạc cứ dán mắt vào chiếc điện thoại không khỏi bực mình.
Tô Nhạc tuy không nhìn thẳng anh nhưng không có nghĩa cô không biết thái độ của lão ảnh đế nãy giò.
Cô biết rằng không tiếp chuyện với anh ta, cô đừng hòng về được nhà mình.
“Tiêu ảnh đế, dạo này anh rảnh lắm sao hả? Sao không đi quay mà chạy tới đây làm gì?”
Tiêu ảnh đế nghe vậy có chút đen mặt.
Tuy anh không thông minh bằng người ta nhưng không đến nỗi ngu ngốc mà không hiểu hàm ý móc mỉa mình của Tô Nhạc.
Nhưng mà đã lỡ thích người ta thì bị ăn chửi chút có mất mác miếng thịt gì đâu.
Cùng lắm là luyện thêm bộ mặt dày thêm xíu, ở trong cái giới vàng thau lẫn lộn showbiz thì mặt dày cũng là điều tất yếu mà.
“Tôi không rảnh.”
Tô Nhạc nhướng mày nhìn bộ dạng nhàn nhã của Tiêu Húc, âm thầm cười nhàn nhạt.
Ảnh đế như anh ta mà cũng rảnh sao, chạy show như chó chạy vậy làm gì có chuyện tới mà tìm cô nói chuyện phiếm.
Thôi mặc kệ anh ta, về nhà ngủ cái đã.
Cả tuần này tăng ca thay cô nhóc vô tâm kia không được ngủ đủ giấc.
Tiêu Húc thấy mình lại ăn món bơ lạnh mặt của Tô Nhạc, không khỏi rối rắm lên.
Không lẽ điều để tạo ra một luật sư là luyện ra bộ mặt lạnh này sao?
“Tôi không rảnh là vì tôi tới đây tìm em.
Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với em.”
Tô Nhạc nhìn Tiêu Húc vẻ mặt không phải đùa giỡn nên mới đồng ý với anh ta đến một quán cafe gần đó để nói chuyện.
Khi cả hai người đến một quán cafe gần công ty, Tô Nhạc định ngồi vào một bàn gần với cửa sổ thì chợt nhớ ra Tiêu Húc là ảnh đế nên quyết định ngồi phòng riêng.
Cô không ngại để cho Tiêu Húc gặp rắc rối của bọn chó săn nhà báo đánh hơi nhưng mà sợ liên luỵ với bản thân nhiều hơn.
Không phải cô sợ mà rất phiền phức nghe mấy chuyện bát quái này.
Sau khi gọi đồ uống, Tiêu Húc không muốn lòng vong nữa mà trực tiếp đi vào vấn đề chính.
“Tôi muốn mời em làm luật sư đại diện cho tôi.
Lương bổng thì em không cần lo, Tang Noãn