Sau khi đã hiểu nguyên nhân khiến cho Hoắc Thiên mượn rượu giải sầu này, Tiêu Húc không khỏi thở dài.
Tay cầm một ly rượu, uống hết một hơi dài.
"Tôi nghĩ cậu nên suy nghĩ lại mối quan hệ giữa hai người.
Tang Noãn là một cô gái tốt, đáng được hạnh phúc.
Cậu hãy xem đi, trong 2 năm qua cô ấy đã đối xử cậu như thế nào thì cậu có thể tự hiểu rõ."
Hoắc Thiên trầm mặc nghe Tiêu Húc nói, anh không phản bác gì.
Dù sao những điều Tiêu Húc nói đều là sự thật cả.
Tình cảm của Tang Noãn đối với anh hai năm qua không phải là giả, nhiều lúc anh rất khó xử với những chuyện khốn nạn mình gây ra.
Nếu như cô đối xử tệ bạc với anh thì… hầy thật khó chịu.
Tiêu Húc khẽ vỗ vai Hoắc Thiên, không nói gì liền ra về để anh ngồi một mình suy nghĩ.
Tiêu Húc biết Hoắc Thiên cần thời gian đón nhận.
Màn đêm càng buông xuống, cô đơn càng dâng lên.
Vả kẻ cô độc cũng một mình lặng yên ngắm bầu trời cô tịch.
Đã không biết trân quý khi có nhưng khi không còn là của mình lại hối hận, liệu có đáng không?
Tình cảm vốn không phải khái niệm được lắp vào khuôn khổ,nó là một khái niệm trừu tượng.
Nói dễ thì nó sẽ, nói khó thì nó sẽ khó vô ngần.
Và nó cũng là thứ dễ tồn tài và dễ biến mất nhất theo độ phai tàn của thời gian…
Một ngọn diêm lẻ loi không thể đốt cháy một con người nhưng đừng vội vàng khinh thường nó.
Một ngày nào đó nó sẽ cắn nuốt từ từ…từ từ đến khi không còn chút tàn tro vấn vương.
Cùng lúc này, nhà của Tang Noãn.
Tiếng phát thanh không ngớt thông báo tin tức thời sự:" Theo như bảng thành tích xếp hạng tăng trưởng kinh tế, HT vinh dự lọt vào top đầu ngành đầu tư ngoại thương, đã đóng góp không nhỏ vào nền kinh tế quốc dân.
Không chỉ vậy, HT đã có chiến lược quan trọng trong quý mới, có thể là bước nhảy vọt tăng trưởng vượt bậc…"
Tang Noãn nhàm chán lấy điều khiển bật qua kênh khác nhưng vẫn lui tới vài ba tin tức kinh tế nhàm chán.
Cô uống một ngụm nước, thì có một tin nhắn gửi tới.
"Nếu muốn biết được thân thế của mình, hãy tới địa chỉ sau…"
Tang Noãn đọc tin nhắn, không khỏi ngờ vực.
Sao người này lại biết số điện thoại của mình? Thân thế này không phải là Tang gia đại tiểu thư sao? Không lẽ có thân phận khác?
Việc tin nhắn bất thường này Tang Noãn tạm gạt qua, cô đang xem xét những tư liệu mà mình tự tìm hiểu và những chi tiết liên quan còn sót lại.
Đưa tay khoanh vùng lại những điểm đáng ngờ, ghi chú những điều cần lưu ý.
Sau khi phân tích xong, Tang Noãn quyết định trở về Tang gia một chuyến.
Có điều Tang Noãn gặp một vấn đề nan giải là không biết địa chỉ!!! Tổng tài nhà ta tinh thông trên thiên dưới địa, thế mà là dân mù đường chính hiệu! Thân là người từng có kiến thức rộng về địa lý học thế mà mù đường thật là vi diệu!
Ở Dự Uyển.
Hoắc Thiên sau khi ở Dạ Sắc liền trở về nhà mình trong tình trạng nửa tỉnh nửa say.
Lấy chìa khóa mở cửa, ngôi nhà tối mịch lạnh lẽo không có hơi ấm người.
Tang Noãn chỉ vừa khỏi mấy ngày mà nơi này đã thiếu vắng đi bàn tay ấm áp của người chăm sóc gia đình.
Hoắc Thiên vắt áo khoác mình lên ghế, nằm vắt vẻo trên ghế dài theo quán tính mà gọi Tang Noãn.
"Tang Noãn, cô lấy giúp tôi một ly nước.
"
Không thấy ai trả lời, Hoắc Thiên lại gọi thêm vài tiếng nữa.
Nhưng trả lời hắn là tiếng vọng lạnh lẽo của màn đêm tĩnh mịch.
Chợt nhớ ra Tang Noãn và hắn ta đã ly hôn, cô đã ra đi vài ngày trước.
Nghĩ đến cảnh này, hắn ta chợt giễu cợt bản thân.
"Ha, kết thúc rồi.
Kết thúc thật rồi."
Sáng hôm sau.
Tang Noãn theo đồng hồ sinh lý trước khi tới đây mà thức dậy.
Nhìn sang đồng hồ bên giường thì thấy chỉ điểm 6 giờ kém.
Bước chân xuống giường, cô vào phòng tắm sinh hoạt.
Khi Tang Noãn bước xuống nhà định tìm kiếm thứ gì lót dạ thì đáng buồn thay là nhà chả có cái lông gì để ăn cả.
Cô bực mình vỗ trán thì chợt nhớ ra căn nhà này hai năm nay "Tang Noãn " có tới ở đâu mà có thức ăn chứ? Chỉ thường một tháng tới dọn dẹp phòng ốc một lần.
Lấy túi xách tay áo khoác, Tang Noãn vác cái bụng rỗng mình đi giải quyết cấp bách xong rồi mới tới Tang gia.
Ở một nơi nào đó.
Một người đàn ông mặc một bộ đồ trắng tay đang lắc