“Anh ở đây cứ lởn vởn trước mặt tôi, làm tôi luôn suy nghĩ lệch lạc mà thèm muốn anh!”
Tang Noãn thở phì phò, mặt lúc này đỏ ửng lên.
Nghe xong câu nói này của Tang Noãn, Hoắc Thiên không khỏi ngỡ ngàng với đầu óc phi logic này.
Đột nhiên cảm thấy cô đôi lúc thật đáng yêu, thật muốn thương yêu đúng nghĩa với cô nàng này quá.
Hoắc Thiên không nói không rằng kéo Tang Noãn về phía mình, ôm chặt lấy thân thể mềm mại chỉ cần một lực mạnh thôi cũng bẻ gãy ra rồi.
Do Tang Noãn đang đứng cúi người nên tạo đà thuận lợi cho đại ma vương này động tay động chân vào cô.
Cả thân thể mình bị khoá chặt trong vòng tay rắn chắc này, hơi thở nam tính giao thoa giữa sự chiếm hữu mạnh mẽ với sủng nịch cưng chiều trong đó khiến cho Tang Noãn có chút choáng váng đầu óc.
Bàn tay không rảnh rỗi mà khiêu khích mọi tế bào trên thân thể của Tang Noãn, mỗi lúc da thịt nóng bỏng của anh tiếp xúc vào khiến cô không khoái cảm, đê mê vào nó.
Muốn chìm đắm vào đó, không muốn thoát ra được.
Một thanh trầm bổng như tiếng đàn cello du dương từng nhịp thổi phà vào vành tai non nớt nhạy cảm vì sự nhiệt tình của ai đó mà đỏ au lên xấu hổ.
“Suy nghĩ lệch lạc thèm muốn anh, hửm?’’
Tiếng hửm ngân dài vài nhịp, bàn tay không thành thật mà trêu đùa mọi xúc cảm trên người cô.
Tang Noãn lý trí có chút vặn vẹo muốn tránh thoát ra nó nhưng thân thể mình không như vậy mà còn hùa theo.
Thần trí lâng lâng bồng bềnh lại bị oanh tạc bởi một cơn sóng dịu dàng ập tới, êm ả vỗ về nhưng cũng rất thô bạo lôi kéo.
Trong tâm trí của cô chỉ còn một ý niệm duy nhất là muốn thoát nhưng cũng đã vô lực.
Tang Noãn không biết bản thân mình bây giờ chả khác gì liều thuốc kích thích thích cho lão hoà thượng vạn năm chỉ mới ăn thịt cách đây hơn nửa năm.
Kể từ ngày đó, Hoắc Thiên thanh tâm quả dục không được ăn miếng thịt nào rồi.
Nhìn tình trạng của Tang Noãn lúc này dù có tu tâm chín quả thì cũng cũng bị tiểu yêu tinh này hấp dẫn chí mạng không có đường thoát ra được.
Hơi thở của Tang Noãn nóng hổi phả ra thoang thoảng vị thanh mát của vị lê đầu mùa khiến cho Hoắc Thiên muốn thưởng thức mĩ vị trần gian này.
Nghĩ là làm, một đôi mỏng bạc phủ lên đôi môi đỏ mọng như quả đào chín chờ người ngắt lấy và người ngắt lấy không ai khác là anh.
Tang Noãn muốn đẩy ra nhưng cái sức lực gà bệnh nầy thì làm gì đẩy được đại ma vương vừa mới khai trai chứ.
Cô khẽ ưm một tiếng như một tiếng cỗ vũ cho Hoắc Thiên nhanh chóng vậy.
Lần đầu tiên anh nghe một thanh giọng tuyệt mỹ đến vậy, anh muốn nghe thêm nữa.
Nghe thật nhiều nữa.
Mạnh mẽ khuấy đảo trong khoang miệng non mềm vấn vương chút mỹ vị ngọt ngào của thiếu nữ hoà quyện trong đó là sự thanh mát của vị lê khiến cho Hoắc Thiên không khỏi đê mê mà muốn đắm chìm vào đó.
Mỗi lẫn tiến công vào của Hoắc Thiên, Tang Noãn giồng như lâng lâng dập dờn trước những con sóng dịu dàng êm ả cứ muốn lôi kéo cô hoà tan với chúng.
Vạt áo