Tang Noãn bị cuộn thành một cục nhỏ đặt ngồi ngồi đối diện Hoắc Thiên.
Cô khá bức bối bị cuộn trong chiếc chăn dày trong tình trạng trần truồng không mặc áo quần.
Cô rất muốn đứng dậy bước vào mặc quần áo nhưng bị ánh mắt nóng bỏng như hổ đói của cái tên **** ***** lên não, cô không dám manh động mà ngồi yên vị tại chỗ.
Đột nhiên cô cảm thấy Hoắc Thiên có gì đó tiếc nuối khi cô không đi thay đồ, có cảm giác gì đó chẳng được tốt lành.
Hai mắt nhỏ của Tang Noãn cứ trừng qua trừng lại, với tư thế cảnh giác phòng thủ đón chiêu Hoắc Thiên chuẩn bị xuất ra.
Cả hai giao tranh bằng ánh mắt như đi đánh trận vậy, không ai nhường nhịn ai cả.
Đột nhiên Hoắc Thiên đứng dậy, Tang Noãn không hiểu lý do gì mà anh ta bước vào phòng cô nữa.
Khi Hoắc Thiên trở tra thì trên tay xuất hiện một tập phong bì đã được niêm phong kĩ càng.
Hoắc Thiên vươn mình đưa tập tài liệu này cho Tang Noãn, cô có chút mù mờ khi nhận tập tài liệu dày cộm này.
Khi nghe Hoắc Thiên yêu cầu mình mở ra và ký vào trong đó, Tang Noãn có cảm giác có chuyện chẳng tốt gì sắp xảy ra với mình.
Hai tay lúc này của Tang Noãn nặng như chì vậy, rề rà không muốn mở nó ra.
Nhìn bộ dạng chậm chạp không mở của Tang Noãn, Hoắc Thiên có chút không kiên nhưng anh vẫn cố gắng kiềm chế bản thân để không doạ sợ cô.
Tang Noãn tuy không ngẩng đầu lên nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt đằng đằng sát khí muốn bóp chết cô nếu như vẫn không chịu mở nó ra.
Không tình nguyện cho lắm nhưng vẫn phải bảo vệ cái mạng nhỏ của mình rồi tính sau.
Tập tài liệu được bóc ra, đập vào mắt của Tang Noãn lúc này là Đơn Xin Tái Hôn khiến cho cô có chút phẫn nộ.
Cô không quan tâm mặt mũi hằm hằm nãy giờ của Hoắc Thiên mà đập thẳng tập tài liệu xuống bàn, gay chấn động không nhỏ khiến cho cái ly trên bàn rơi xuống đất.
Tiếng choang thâm thuý của cái ly kéo theo sau đó là giọng nói lanh lảnh, không muốn tiếp tục.
“Cái này anh có ý gì hả?”
Nhìn phản ứng gay gắt của Tang Noãn, Hoắc Thiên mặt mũi không được đẹp cho lắm.
Anh vươn tay lôi hết giấy tờ trong đó ra, lật tới phần cần chữ ký của Tang Noãn đưa cho cô ký.
Tang Noãn thấy bên cạnh đã có chữ ký sẵn của Hoắc Thiên, trong đầu của cô dáy lên một trận bất bình.
Hoắc Thiên từ đầu đến cuối không nói gì, bây giờ chỉ nhàn nhạt nói.
“Em muốn tự ký hay anh cưỡng chế.”
Tang Noãn vịt chết vẫn cứ mạnh miệng, cuộn chăn thật kỹ mà hét lớn vào mặt của Hoắc Thiên.
“Tôi không ký.”
“Được, em không ký thì anh đành dùng biện pháp khác.”
Hoắc Thiên lạnh lùng đứng dậy bấm một dãy số của ai đó, máy móc ra lệnh vài câu.
Chưa đầy mười phút thì bên ngoài đã có tiếng chuông cửa bên ngoài, anh đứng dậy mở cửa ra thì có một vài người mặc đồ công sở bước vào.
Hoắc Thiên xem thường sự kịch liệt phản đối của Tang Noãn mà ôm cuộn chăn nhỏ đang tức giấn thở dồn dập ngồi trọn trên người mình.
Không cần Hoắc Thiên ra lệnh thì các người này cứ làm theo nghiệp vụ của mình, bọn họ lấy ra một tờ đơn đăng ký kết hôn ra hướng tới Hoắc Thiên.
Anh không cảm xúc mà ký xoàn xoạt trên tờ giấy, mặc kệ ánh mắt phản đối kịch liệt của Tang Noãn khi thấy trên tờ giấy đó có chữ ký của mình.
Nhưng cô có muốn thoát ra cũng vô dụngm một cái tay hữu lực đè chặt cô sát thân thể rắn chăc của mình khiến cho cô không thể nào lộng hành được.
Tang Noãn như chết lặng khi nghe những người đó thông báo đăng ký hoàn thành.
Khi bóng dáng những người đó đi khỏi cửa thì cô hoàn toàn phát tác lên, dùng dằng muốn tránh thoát khỏi Hoắc Thiên.
“Anh có nghe lời tôi nói không hả? Tại sao anh lại đối với tôi như vậy chứ?”
Nước mắt ầng ậc chảy xuống gò má tinh xảo, ánh mắt đầy nỗi thê lương khiến cho Hoắc Thiên dù lòng dạ sắt