“Anh muốn vào công ty em làm việc.”
Không khí đột nhiên bức bách ái muội khiến cho Tang Noãn có chút hô hấp không thông.
Do Lâm Việt Bân đột ngột chồm tới làm cho cô chưa kịp định thần câu nói của anh, trái ngược lại âm thầm đánh giá gương mặt ôn nhu này.
Đôi mắt đào hoa thu hút người ta không khỏi rời mắt nhưng ẩm chứa trong đó thứ gì đó thanh khiết không nỡ lòng dáy bẩn vào đằng sau cặp kính cận.
Nốt ruồi ở khoé mắt do nhìn gần mà Tang Noãn mới phát hiện ra sự tồn tại của nó, càng làm tăng thêm vẻ câu mị cho đôi mắt đào hoa này.
Cô thầm than trong lòng, nếu như Lâm Việt Bân là con gái thì đảm bảo rằng những tên đàn ông đổ rạp hết mất.
Nếu không phải bản thân đã là gái có chồng thì cô không ngại mà nhào vào Lâm Việt Bân đâu nha.
Hu hu, một nước đi ngu ngục.
Liêm sỉ đâu rồi, bà cô! Hoắc Thiên khi biết chuyện này thì rất là vui lắm nha.
Cực kỳ vui khi mà đã khiến một mối “tuềnh” của Tang Noãn chết ngay từ lúc bắt đầu ra.
Nói nào ngoa thì cùng lắm Tang Noãn nằm la liệt trên giường khoảng một tuần do tư tưởng muốn “hồng hạnh vượt tường” này.
Điều tiên quyết là Hoắc Thiên phải biết nha! Nha! Nha!
Lâm Việt Bân thấy cô nhìn mình chằm chằm như vậy, con ngươi khẽ lay động tầng tầng lớp lớp cảm xúc.
Trong lòng đột nhiên tràn lên một cỗ khí lưu khiến cho tim anh đột nhiên lạc nhịp mà nhảy lộn xộn.
Đặc biệt khi nhìn thấy quả anh đào đỏ mộng trước mặt và ánh mắt khó hiệu tìm tòi đánh giá mình của Tang Noãn, anh âm thầm đưa yết hầu lên xuống.
Do sự việc này giọng nói của Lâm Việt Bân có chút trầm đục hẳn xuống đi.
“Điều kiện của anh khiến em suy nghĩ lâu như vậy sao?”
Nghe câu nói này của Lâm Việt Bân, Tang Noãn lúc này mới hoàn hồn trở lại.
Cô khẽ tựa lưng về đằng sau kéo dài khoảng cách giữa hai trong khi Lâm Việt Bân vẫn giữ nguyên tư thế.
Do ánh mắt chột dạ láo liên sang chỗ khác, tránh né việc thất thô của bản thân mà Tang Noãn không nhìn thấy ánh mắt có chút thất vọng của ai đó.
“À không, em đang suy nghĩ chuyện khác.” Nghĩ sao chứ, không lẽ nói ra đột nhiên ngẫu hứng mê trai mà ngồi người ra đó sao? Tức nhiên phải giấu nhẹm xuống rồi.
Tang Noãn xoay người ra lấy một tập tài liệu bên cạnh ra xử lý để dời đi sự thất thố của bản thân mình gây ra, ngồ bút bấm phát ra tiếng lách tách liên tục.
Ngồi thẳng người dậy, đặt tay lên bàn nhìn thẳng vào Lâm Việt Bân.
“Chuyện anh muốn vào công ty cũng được thôi.
Nhưng trước tiên anh có đủ giấy tờ để tham tuyển công ty và chức vụ anh muốn là gì.
Tuy là mở cửa sau thì cũng phải đúng quy trình chứ? Sau này về lâu về dài tránh những tiếng tăm không mấy hay ho.
Ha ha ha.”
Tiếng cười giả lả của Tang Noãn nghe có chút chói tai, Lâm Việt Bân nghe được ẩn ý trong đó của cô.
Bỏ ngoài tai những lời nói đo, Lâm Việt Bân mở cặp tài liệu ra đưa cho Tang Noãn một tập giấy được niêm phong kỹ càng.
“Về chuyện đó thì em không cần lo lắng cho anh.
Quen biết anh, em cũng biết tính cách anh ra sao mà.
Tuy nhiên nếu được đích thân em mở cửa sau thì có gì hơn nữa chứ.”
Tang Noãn nghe vậy có chút nghẹn họng lại nhưng vẫn cố tỏ ra vẻ bình tĩnh tiếp nhận tập hồ sơ của Lâm Việt Bân.
Nụ cười thân thiện chuyên nghiệp hồi nãy thay bằng nụ cười méo xệch khó coi khi mà mở ra xem sơ yếu lí lịch của Lâm học trưởng này.
Bằng cấp quá xuất sắc đã vậy gia thế cũng hơn người nữa, tóm lại là không có chỗ nào có thể từ chối một vị giáo sư với bằng cấp loại ưu quốc tế này.
Không chỉ vậy lại còn nhận chứng chỉ ACA* cấp độ ba nữa chứ.
Nếu từ chối thì có nước là người đó bị ấm đầu nên não bị hỏng thôi.
*Chứng chỉ ACA: đây là một loại chứng chỉ có tầm ảnh hưởng lớn về lĩnh vực tài chính-kế toán.
Đối với một người kế toán viên mà nói, chứng chỉ này là mơ ước của bao nhiêu người theo lĩnh vực đầy biến động này.
Thực ra chứng chỉ này là Kế toán