Anh ta du học ở nước ngoài, thật sự không nhìn ra.
Trương Viễn Trì nói: “Cô Khương, tôi biết cô là người có bản lĩnh, chỗ này của tôi có một việc nhỏ, muốn mời cô giúp đỡ.”
Trương Viễn Trì phái người giúp Ôn Diệu Noãn tìm tôi, phần tình nghĩa này, tôi cũng phải cho anh ta mặt mũi.
“Chuyện gì vậy?” Tôi hỏi.
Trương Viễn Trì nói, anh ta có một người bác, họ Phương, cũng là đại ca xã hội đen.
Băng đảng ông ta dẫn dắt, là một trong hai băng đảng lớn nhất Đảo Cảng, rất có thế lực.
Người bác này có tuổi khá lớn, hơn bảy mươi tuổi, cơ thể vốn đang rất khoẻ mạnh.
Ông ta cũng là người coi trọng nghĩa khí, dùng người rất được kính trọng.
Thế nhưng trước đây không lâu, bỗng nhiên ông ta bị một căn bệnh kỳ lạ.
Mạch máu trong cơ thể biến thành màu đen, hiện rõ ở trên da, nhìn vô cùng khủng bố.
Ông ta đã khám tất cả các bác sĩ, mời bác sĩ nổi tiếng nhất nước Mĩ đến khám.
Điều quỷ dị là, kết quả kiểm tra thể hiện, cơ thể của ông không có bất cứ vấn đề gì, nhưng mà ông ta càng ngày càng suy yếu.
Những mạch máu màu đen kia, hiện lên đầy tay chân của ông, lan tràn về phía thân người và trên đầu.
Người nhà của vị đại ca họ Phương này cũng mời tới vài bậc thầy.
Nhưng bọn họ hoặc là không biết xảy ra chuyện gì, hoặc là nói khi còn trẻ đã phạm vào nghiệp chướng.
Cúng bái lễ lộc làm không ít, tiền cũng bỏ ra không ít, nhưng không hề có chút hiệu quả nào.
Trương Viễn Trì nói: “Cô Khương, người bác này có lẽ không phải là người tốt thực sự, nhưng mà ông ấy cũng xem như chân thực nhiệt tình, đã từng giúp rất nhiều người.
Bố tôi từng bị người khác đuổi giết, chính nhờ ông ấy đã ra tay cứu giúp, mới có thể tiếp tục sống.
Kính mời cô đi xem thử, cứu giúp tính mạng ông ấy.”
Tôi có chút khó xử.
Những người lẫn vào xã hội đen như bọn họ, trên tay cũng không sạch sẽ.
Giả như khi còn trẻ thực sự phạm vào tội lỗi, khẳng định là tôi cũng không thể cứu.
Nhân quả tuần hoàn, báo ứng xác đáng.
Nếu như tôi tuỳ tiện nhúng tay, đến lúc đó tội lỗi sẽ báo ở trên người tôi.
Trương Viễn Trì luôn cầu xin mãi, tôi chỉ có thể miễn cưỡng đáp ứng, nói rằng có thể đi xem, nhưng tôi chưa chắc có thể giúp được gì hay không.
Ở trong lòng tôi thầm nói, nếu thực sự là báo ứng, tôi sẽ xoay người rời đi, tuyệt đối không ra tay.
Ôn Diệu Noãn vốn không đồng ý để tôi đi, tôi liền kể lại chuyện thầy Tín Thiện và Thẩm Tinh Diệp, cô ấy đi báo cáo cho phía trên, khi trở về thì đồng ý, nhưng mà cô ấy muốn đi theo bên cạnh tôi, miễn cho tôi có chuyện.
Tôi về nhà thay một bộ quần áo, cả người có vẻ già dặn, sau đó mới ngồi lên xe Trương Viễn Trì cùng với Ôn Diệu Noãn.
Xe lái vào một biệt thự cạnh biển, trong ngoài biệt thự đâu đâu cũng có thành viên xã hội đen mặc đồ tây màu đen, mang mắt kính đen.
Chúng tôi theo Trương Viễn Trì xuống xe, một người trẻ tuổi ra đón.
Người trẻ tuổi kia có chút phong độ của người trí thức, trên người mặc áo sơ mi trắng và quần tây, khuôn mặt sạch sẽ đẹp trai, là một người tuấn tú lịch sự.
“Bạch Lộ Diệc, cậu đã trở về rồi à.” Trương Viễn Trì đi tới ôm ấp một hồi với anh ta, quay đầu giới thiệu với tôi: “Đây là người anh em mặc chung một quần với tôi, tên là Bạch Lộ Diệc, là con nuôi của đại ca Phương.”
Bạch Lộ Diệc vội vã bắt tay tôi: “Cô chính là cô Phương mà cậu bạn Trương Viễn Trì của tôi nói đúng chứ? Chào cô, chào cô.”
Anh ta không vì tôi còn trẻ tuổi mà có chút xem thường nào, nho nhã lễ độ, đối với anh ta tôi cũng có mấy phần thiện cảm.
Anh ta dẫn chúng tôi đi vào, một người phụ nữ trung niên xinh đẹp ngồi trong phòng khách lau nước mắt, bên cạnh bà có một đứa trẻ bảy, tám tuổi.
Mặt mũi của nó rất giống với bà, nhìn qua thì chính là mẹ con.
Người phụ nữ xinh đẹp này nhìn có chút quen mắt, nhưng tôi lại không nhớ nổi chúng tôi đã gặp nhau ở nơi nào chưa.
“Mẹ nuôi, đây là cô Phương người mà Trương Viễn Trì đặc biệt mời tới từ đất liền, chuyên gia giải quyết những loại chuyện như vậy.” Bạch Lộ Diệc nói.
Người phụ nữ đỏ mắt lên, khẽ gật đầu, nói: “Trương Viễn Trì có lòng rồi.” Bà ta rất lạnh nhạt đối với tôi, có lẽ là khoảng thời gian này đã thấy rất nhiều cái gọi là bậc thầy rồi, cho nên thất vọng cũng nhiều.
Tôi không có hứng thú với bà ta, trái lại cẩn thận nhìn đứa bé kia vài lần, đăm chiêu.
“Mẹ nuôi, con mang cô Khương đi lên xem bố một chút.” Bạch Lộ Diệc nói.
Người phụ nữ xinh đẹp vuốt cằm nói: “Đi đi.”
Bạch Lộ Diệc dẫn chúng tôi lên lầu, có chút áy náy nói: “Xin lỗi, gần đây mẹ nuôi của tôi vì chăm sóc bố nuôi, tâm tư và sức lực đã quá mệt mỏi, cho nên chậm trễ.”
Tôi lắc đầu nói: “Không có gì, chuyện bình thường mà, tôi có thể hiểu.”
Cửa phòng ngủ trên lầu cũng có mấy người đàn ông mặc đồ tây bảo vệ, hơn nữa còn mang theo súng.
Bạch Lộ Diệc đi vào thông báo một tiếng, lập tức đi ra: “Cô Khương, bố nuôi mời cô đi vào.”
Tôi vừa vào cửa, đã nghe được một mùi tanh nồng nặc của thực vật dưới nước.
Một cụ già nằm trên giường lớn, trên mặt hiện đầy nếp nhăn và da đốm mồi, nhưng vẫn có thể thấy được diện mạo anh tuấn của ông khi còn trẻ, chỉ là trên hai cánh tay lộ ra ngoài của ông, hiện đầy hoa văn màu đen, nhìn cực kỳ đáng sợ.
Bạch Lộ Diệc tiến lên đỡ ông dậy, nói: “Bố nuôi, vị này chính là cô Khương đến từ đất liền.”
Ông Phương ngẩng đầu