Cảnh sát sau đó lập tức có lệnh bắt giữ cô gái lại, thế mà cô ta nhảy lầu tự tử trước sự chứng kiến của rất nhiều người xung quanh, chết vô cùng thảm.
Từ lúc thảm kịch đó xảy ra đến nay, căn phòng này đã bị bỏ trống, không một ai muốn thuê phòng này cả, không ngờ rằng năm nay lại cho người thuê lại.
Không những thế, có thể là do sợ nữ sinh không muốn thuê nên số nhà liền được đổi thành 303A.
Chuyện này được xử lý cũng quá qua loa cẩu thả rồi?
Cơ thể tôi mệt mỏi rã rời, vừa mở cửa căn phòng ra, một luồng khí lạnh liền tràn qua từng chân tơ kẽ tóc tôi, cứ như thể nhiệt độ đột ngột giảm đi hai độ vậy.
Trong phòng có một em gái buộc tóc đuôi ngựa, mặc áo phông trắng và quần jean sẫm màu, tôi cảm thấy nụ cười của em ấy rất dễ mến và đáng yêu dù vẻ ngoài không được ưa nhìn cho lắm.
“Chào chị, em tên là Tống Anh.” Em ấy mỉm cười lại gần giúp tôi xách hành lý: “Từ nay em sẽ là bạn cùng phòng của chị, mong chị giúp đỡ.”
Tôi gật đầu nói: “Chị tên là Khương Lăng.”
Cả hai người bạn cùng phòng của tôi đều là sinh viên năm nhất, còn tôi là sinh viên năm hai, bởi vì sinh viên năm hai không có phòng ký túc riêng nên tôi được xếp cùng các em sinh viên năm nhất.
Tống Anh nhiệt tình giúp tôi trải tấm ga giường, tôi cẩn thận quan sát quanh phòng, tuy rằng phòng này âm khí vô cùng nặng nề nhưng không có bất kỳ bóng ma nào.
Đúng lúc này cửa phòng mở ra, sự chú ý của chúng tôi đều đổ dồn vào nữ sinh tóc ngắn kia, Tống Anh hồ hởi hỏi thăm em ấy, nhưng em ấy vẫn chỉ giữ duy nhất một thái độ lạnh nhạt, không hề quan tâm tới lời nói của Tống Anh.
Em gái này tên Lâm Khả Khanh, từ quê lên, vẻ ngoài mộc mạc lại vô cùng ưa nhìn, khuôn mặt tròn, có phần mũm mĩm, nom rất dễ thương.
Tôi nghĩ, nếu em ấy thay đổi được tích cách lạnh lùng này thì thật tuyệt vời biết mấy.
“Lâm Khả Khanh, dạo gần đây em có bị đau mỏi vai gáy không?” Tôi bất chợt hỏi.
Lâm Khả Khanh nhìn tôi khó hiểu: “Cũng có ạ, nhưng bác sĩ bảo chỉ là bị viêm quanh khớp vai thôi, dán Salonpas là được.”
Tôi nói: “Hồi trước bà nội chị có dạy chị chút kiến thức về mát xa, để chị mát xa cho em.”
“Không, không cần đâu.” Lâm Khả Khanh ngại ngùng nói.
“Không sao cả, chúng ta đều ở chung một phòng, sau này chắc chắn sẽ trở thành chị em tốt.” Tôi đẩy em ấy ngồi xuống giường, giả vờ giả vịt xoa bóp vai cho em ấy, nhân lúc em ấy không để ý tôi gạt một con oán quỷ nhỏ đang đu trên vai em ấy xuống.
“Không có chuyện gì đâu, vấn đề nhỏ, em sẽ khá lên sớm thôi.” Tôi động viên.
Lâm Khả Khanh xoay vai: “Hình như không bị nặng vai như trước nữa rồi.”
Tống Anh vui vẻ nói: “Đã mười hai giờ trưa rồi, mọi người chưa ăn gì đâu nhỉ? Hôm nay em đãi mọi người nhé! Chúng ta xuống căn tin ăn cơm đi.”
Căn tin của Học viện Mỹ thuật thì tuyệt vời luôn, đồ ăn đảm bảo an toàn vệ sinh thực phẩm, lại còn ngon nữa, từ lúc bắt đầu học ở đây, tôi chưa bao giờ ăn ngoài cả, tất nhiên là cũng để tiết kiệm tiền nữa.
Lâm Khả Khanh có hơi ngại, liền bị Tống Anh kéo ra căn tin.
Căn tin đông nghịt người, chúng tôi phải xếp một hàng dài mới có được suất ăn cho mỗi người, một suất là ba mươi nghìn đồng với hai món thịt và hai đĩa rau, thực sự rất ngon.
Chúng tôi tìm bàn để ngồi ăn nhưng toàn bộ bàn đã kín người, chỉ còn đúng một chỗ trống bên cửa sổ, Tống Anh liền chạy tới đó để lấy chỗ.
Tôi đột nhiên nhận ra mọi người xung quanh đang nhìn chúng tôi bằng cặp mắt vô cùng kỳ lạ.
Chẳng lẽ chỗ ngồi này có vấn đề gì hay sao?
Chúng tôi còn chưa kịp động đũa thì có vài sinh viên đi tới, tên cầm đầu trông khá hiền lành, dáng người hơi gầy và đeo cặp kính gọng đen.
Có ba người con trai cao to đi đằng sau, trông cứ như đại ca và ba thằng đệ vậy.
Một trong ba người đứng sau nói: “Này? Cô có hiểu quy củ ở đây không? Đây là chỗ của chúng tôi.
Cút nhanh.”
Tôi hơi nhướng mày khó hiểu, mấy cậu sinh viên này cũng trẻ con thật đấy, đến căn tin ăn một bữa cơm còn muốn chiếm lấy một chỗ.
Tống Anh bất mãn nói: “Cái gì mà anh Hạ với chẳng anh Đông, anh cũng hay thật đấy, thấy hết chỗ không biết lên tầng mà ăn à?”
Tầng hai của căn tin là một nhà hàng kiểu phương Tây, không gian lịch sự và trang nhã, tuy nhiên giá thành rất đắt, tôi cũng chưa có cơ hội ăn ở đó bao giờ.
Tên phía sau nói: “Ồ, cô cũng can đảm phết đấy nhỉ? Có ai mà không biết đây là chỗ ngồi của bọn tôi, chúng tôi không thích ăn nhà hàng, thích ăn ở đây thì các cô còn có ý kiến gì à? Hay là cô cố tình dùng cách này để tiếp cận anh Hạ đây?”
Tống Anh tức giận đứng bật dậy, chỉ thẳng vào mặt nam sinh kia: “Cái gì, anh nói cái gì cơ? Đúng là miệng chó không thể mọc ra ngà voi.
Nói cho mà biết nhé, bà đây không thiếu người theo đuổi, anh ta là cái thá gì nhỉ? Nhìn mà xem, người ngợm trông thì gầy guộc ẻo lả, đấm cho cái chắc bay lên tận thiên đình.”
Tôi không thể không tặng em gái lợi hại này một cái “like”, dám yêu dám hận, tính cách hăng hái,