Khi tôi vừa động tay động chân, tất cả những người chơi bi-a xung quanh tôi đều xúm lại, trên tay cầm gậy bi-a, nhìn chằm chằm tôi một cách hung dữ.
Hạ Thanh Lục nhíu mày:
“Cô nói ai cơ?”
“Đừng giả ngốc.” Tôi nghiêm mặt nói:
“Khoảng 7 giờ chiều nay, anh đã bắt cóc một cô gái ở cổng sau Học viện Mỹ thuật phải không?”
“Không có.” Hạ Thanh Lục nghiêm túc nói:
“Đàn ông dám làm dám chịu.
Nếu như thật sự là tôi làm, tôi sẽ không phủ nhận.
Nếu như không phải tôi làm, tôi nhất định sẽ không gánh cái tội danh này.”
Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh ta một lúc lâu, trong lòng hơi do dự, lẽ nào thật sự không phải anh ta làm hay sao?
Lúc này, chuông điện thoại của tôi đột nhiên kêu lên, là Bành Liễu Phi gọi đến.
Thầy ấy nói với tôi rằng thầy ấy đã liên lạc với một người bạn làm cảnh sát, chuyện của Tống Anh có manh mối rồi.
Vậy mà đúng thật là không phải do Hạ Thanh Lục làm.
Tôi có chút ngượng ngùng buông anh ta ra, phủi cổ áo anh ta rồi cười nói:
“Thật xin lỗi, hiểu lầm rồi.
Tôi còn có chuyện, xin phép đi trước, tạm biệt nha.”
“Đợi đã.” Hạ Thanh Lục nói: “Như vậy đã muốn đi rồi à?”
Nói xong, một đám người của nhóm Báo Đen đứng chắn trước mặt tôi.
Tôi quay đầu nhìn anh ta:
“Anh muốn như thế nào?”
Hạ Thanh Lục lấy từ tay một tên lâu la một chai Remy XO đầy, để lên bàn, nói:
“Uống hết chai rượu tạ lỗi này thì cô có thể đi.”
Lại phải uống rượu sao?
Tôi nhăn mày lại, tôi là người một ly thì đổ, nếu như uống hết chai rượu này chắc tôi phải nhập viện mất.
Lẽ nào hôm nay phải đánh thì mới đi được? Nhưng nhiều người như vậy, tôi có chút dè dặt, chỉ còn cách thả Tướng quân Kim Giáp ra thôi.
Ngay lúc này, Tướng quân Kim Giáp đột nhiên ra hiệu với tôi rằng nó thích uống rượu.
Tuy Tướng quân Kim Giáp không nói được, nhưng giữa tôi với nó có khế ước, tâm linh tương thông, tôi có thể biết được suy nghĩ của nó, nó cũng có thể cảm nhận được.
Do dự một lúc, tôi cầm chai Remy XO lên, nở nắp chai, trực tiếp uống.
Chất lỏng cay nồng chảy vào cổ họng rồi biến mất trong dạ dày.
Tôi uống ừng ực hết chai rượu, sau đó đặt lên bàn bi-a, nhìn Hạ Thanh Lục:
“Bây giờ tôi đã đi được chưa?”
Hạ Thanh Lục trợn trừng mắt nhìn tôi, hồi lâu sau anh ta giơ ngón cái lên:
“Nữ trung hào kiệt, tránh ra hết đi.”
Bọn người nhóm Báo Đen đều tránh sang một bên nhường đường cho tôi đi ra khỏi quán bar.
Nhìn Tướng quân Kim Giáp trong lòng bàn tay, sau khi uống rượu, cả thân nó hiện lên một màu đỏ nhạt, tựa như uống say rượu nằm bất động ở đó.
Tôi đen mặt lại, một con bọ, vậy mà lại thích uống rượu.
Thu Tướng quân Kim Giáp vào rồi, tôi đi đến trường học gặp Bành Liễu Phi.
Bành Liễu Phi nói với tôi, bạn thân của thầy ấy là giám đốc sở cảnh sát.
Sau khi thầy ấy đem chuyện của Tống Anh nói với người bạn ấy, bọn họ đã phái người đi tìm.
Căn cứ vào camera đằng sau cổng trường, đã tìm thấy chiếc xe bắt cóc Tống Anh.
Chiếc xe đó bị bỏ trước cửa một ngôi nhà cũ đã phá gỡ, còn xe là bị trộm.
Theo như đoạn video, người bắt cóc Tống Anh là một số người đàn ông mặc quần áo bình thường.
Chẳng lẽ là bọn buôn người hay sao?
Bên phía cảnh sát bảo chúng tôi về đợi tin tức.
Trong lòng tôi có chút lạnh, tôi có xem trên mạng rằng số người mất tích ở Trung Quốc mỗi năm lên tới 8 triệu người.
Tôi không biết con số này có được phóng đại lên không, nhưng những người mất tích được tìm thấy là rất ít.
Tôi muốn đi xem chiếc xe đó, biết đâu sẽ tìm được chút manh mối nào đấy.
Bành Liễu Phi cùng bạn của thầy ấy nói rồi, chiếc xe đang đậu ở bãi đậu xe của đồn cảnh sát, đang đợi chủ xe đến nhận về.
Vừa mở cửa xe, mặt tôi lập tức biến sắc.
Mùi xác chết!
Trong xe đậm mùi nồng của xác chết.
Ngay lúc này, Tướng quân Kim Giáp trong thân thể tôi nháo động, nó nói với tôi nó có thể lần theo dấu vết mùi xác chết.
Khi tôi bước ra khỏi từ đồn cảnh sát, Bành Liễu Phi hết sức an ủi tôi.
Thầy ấy bảo tôi nên về trước, khi nào có tin tức mới, thầy ấy sẽ báo cho tôi.
Tôi nói một tiếng cảm ơn với thầy.
Sau khi chúng tôi tách ra, Tướng quân Kim Giáp liền xuất hiện trên vai tôi, tôi theo sự chỉ dẫn của nó lái xe vòng qua một thành phố nhỏ.
Tôi dừng xe lại, sau khi xuống xe tôi nhìn xung quanh, thì ra là một bệnh viện.
Đó là một bệnh viện tư nhân, được trang trí rất đẹp, tên bệnh viện dưới ánh sáng rực rỡ của đèn neon trở nên vô cùng lấp lánh.
Bệnh viện Phương Nam Hoa quốc.
Tôi từng nhìn thấy quảng cáo về bệnh viện này trên báo.
Nghe nói là bệnh viện tốt nhất ở khu vực Tây Nam.
Tôi ngập ngừng một lúc, không đi vào vội mà gọi điện thoại cho Tư Hoàng Lăng, nhờ anh ấy giúp tôi tra xem gần đây bệnh viện này có tin tức tiêu cực gì không.
Tư Hoàng Lăng rất nhanh đã hồi đáp lại, anh ấy nói tuần trước có một số hộ gia đình báo án.
Nói thi thể của người thân họ mới chết để ở trong nhà xác của bệnh viện, vốn muốn để đến sáng ngày hôm sau đưa đến nhà tang lễ, không ngờ rằng thi thể đã biến mất vào đêm hôm đó rồi.
Mà không chỉ một, hai thi thể biến mất, mà có đến tận ba thi thể không thấy đâu.
Ba thi thể này đều là những người đàn ông tráng kiện khỏe mạnh, bọn họ đều chết trong cùng một tai nạn xe.
Cả ba người đều là nông dân lao động, lúc đó đều ngồi trên một chiếc xe màu vàng kim, định đến công trường tìm việc, vậy mà bị một chiếc xe Mercedes Benz chạy quá tốc độ đâm phải, ba người tử vong tại chỗ.
Chiếc xe Mercedes Benz ấy đã