Năm đó trên du thuyền hiệu Will, kết tinh bản mệnh của ma nhiếp thanh Andre chính là viên ngọc màu xanh lục.
Đoàn oán khí không phải là tất cả quỷ lệ cao cấp đều có thể hình thành được.
Cũng cũng có cơ duyên và sự trùng hợp ở trong đó, chỉ có oán khí ngút trời, lệ quỷ hình thành đoàn oán khí bên trong cơ thể mới có thể thăng cấp thành ma nhiếp thanh.
Mà loại đoàn oán khí này bất kể là đối với quỷ hồn hay là người tu đạo đều là một món quà cực lớn, một khi phát hiện chắc chắn sẽ bị bao vây lại, đây cũng là một trong những nguyên nhân dẫn đến việc ma nhiếp thanh càng ngày càng ít.
Tôi im lặng một lúc, hỏi: “Người của tổ chức Ẩn Sát ngầm phái tới bao nhiêu người? Có những cấp bậc gì?
“Nhân vật quan trọng có hai người, một người tam phẩm, một người nhị phẩm, còn có đám cấp dưới.
” Đông Phương Lân nói.
Tôi bó tay nói: “Anh Đông Phương à, một mình anh đi ngăn cản bọn họ không phải là đi tìm chỗ chết sao?”
Đông Phương Lân cười nói: “Tôi đã gọi cứu viện tới rồi.
”
Lời nói vừa dứt liền nghe thấy có tiếng nói ở trên đỉnh đầu: “Đông Phương Lần , anh có tí bản lĩnh thế mà lại dám một mình theo dõi người của tổ chức Ẩn Sát à, xem ra là anh chán sống rồi, muốn chết sớm một chút.
”
Tôi ngẩng đầu lên nhìn thấy một người đàn ông mặc chiếc áo khoác màu xám nhẹ như lông tơ từ trên trời đáp xuống.
Người đàn ông đó tuổi tác cũng gần như Đông Phương Lân, một bộ tóc rối, trông giống như người Hàn Quốc, cũng được tính là đẹp trai, nhưng nói chuyện rất độc.
“Kiều Minh Hiên, đã lâu không gặp.
” Đông Phương Lân dường như đã quá quen thuộc với chiếc mồm độc của anh ta rồi, cười nói: “Tên nhóc anh không phải cũng một mình vào trong Tuyết Sơn giết quỷ tuyết gì đó sao? Chúng ta đều giống nhau cả, đều chê sống lâu rồi.
”
“Xì.
” Kiều Minh Hiên ném vào trong miệng anh ấy một viên thuốc: “Thuốc độc đấy, cho chết anh đi.
”
Đông Phương Lân sau khi uống thuốc, sắc mặt cũng đã có chút tốt lên, đứng dậy vận động nhẹ cơ thể: “Thuốc trị vết thương này của cậu là do Nhã Hà Linh điều chế ra đúng chứ? Hiệu quả tốt như vậy, thực lực của cô bé lại tiến bộ rồi.
”
Kiều Minh Hiên nhìn về phía tôi: “Đừng nói nhảm nữa, nói cho tôi biết trước đã, người phụ nữ này là ai?”
Đông Phương Lân nói: “Cô ấy chính là thiên tài vẽ bùa mà tôi từng nhắc đến, Khương Lăng.
” Nói xong lại giới thiệu cho tôi: “Đây là Kiều Minh Hiên, phó đội trưởng của đội số bốn, anh em tốt của tôi.
”
Tôi hướng về phía anh ấy gật gật đầu: “Xin chào.
”
Anh ta cười nhạt một tiếng nói: “Nhị phẩm, thực lực cũng tính là xem được, tin tưởng được không chứ?”
Đông Phương Lân nói: “Tôi điều tra qua rồi, không vấn đề gì.
”
Tôi bất mãn chau mày nhưng cũng không nói thêm điều gì, người của văn phòng điều tra tài liệu điều tra lý lịch của tôi cũng có thể hiểu được, nếu không ai mà biết được liệu tôi có phải là gián điệp của tổ chức Ẩn Sát hay không cơ chứ.
“Thế thì mau chóng hành động thôi, nếu như thực sự để bọn họ thành công thì hậu quả không thể tưởng tượng được đâu.
” Kiều Minh Hiên nói.
Tôi nhỏ tiếng hỏi Đông Phương Lân: “Không phải chỉ là đoàn oán khí thôi sao? Có cần khoa trương tới vậy không?”
Đông Phương Lân nói: “Quỷ quái ở bên trong bệnh viện tâm thần Thành Tây đã đạt đến mức độ quỷ lệ cao cấp rồi, nhưng rốt cuộc trong cơ thể của anh ta liệu có sản sinh ra đoàn oán khí hay không thì chẳng ai biết được.
”
Tôi lại càng không hiểu: “Thế thì bọn họ còn hao phí công sức vào việc này làm gì cơ chứ ?”
Đông Phương Lân sắc mặt sửng sốt nói: “Bọn họ muốn dùng phương pháp bí mật để thúc đẩy bên trong cơ thể con quỷ quái kia sản sinh ra đoàn oán khí.
”
Tôi hít một hơi thật sâu: “Bọn họ điên rồi sao? Thúc đẩy sản sinh đoàn oán khí, bọn họ không biết rằng thực lực của lệ quỷ sau khi sản sinh đoàn oán khí sẽ tăng lên tới cấp độ nào sao? Bọn họ thực sự có lòng tin sẽ giết chết được lệ quỷ đã sản sinh ra đoàn oán khí đó sao?”
“Đây cũng chính là việc mà tôi lo lắng nhất.
” Đông Phương Lân nói: “Đến lúc đó bọn họ mất mạng chỉ là việc nhỏ, khiến cả cái thành phố Hà Thành này chìm trong nguy hiểm mới thực sự là việc lớn.
”
Tôi sa sầm mặt mày, siết chặt hàng chân mày lại, hôm nay có thể sẽ phải ứng phó với một chận chiến khó khăn đây.
“Đừng có nói nhảm nữa.
” Kiều Minh Hiên nói: “Theo sát tôi vào.
”
Chúng tôi lặng lẽ đi tới đỉnh núi, bệnh viện tâm thần Thành Tây mặc dù đã bị trận hỏa hoạn thiêu hủy, nhưng kết cấu của các căn nhà vẫn còn nguyên, nhìn từ phía xa xa giống hệt như một lâu đài màu đen đáng sợ.
Chúng tôi ẩn nấp phía trên một cây đại thụ cao ngút trời cách đấy năm mươi mét, mượn những chiếc lá dày đặc che lấp cơ thể.
Trước mặt bệnh viện tâm thần Thành Tây có đỗ một vài chiếc xe, trên mảnh đất trống bên trong bệnh viện, có một đám người đang bận rộn vẽ trận chú, bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh.
Thứ mà bọn họ dùng để vẽ bùa là máu, hơn nữa chắc chắn là máu của người sống.
Đúng là một đám súc sinh!
Bên ngoài trận bùa có một người phụ nữ mặc áo gió dài đi đôi bốt da đang đứng giám sát, người phụ nữ đó trông rất lạnh lùng, tu luyện nhị phẩm.
Mà người tam phẩm mà Đông Phương Lân nói đến kia vẫn luôn chưa hề xuất hiện.
Trận bùa đó vẫn luôn vẽ mấy giờ đồng hồ liền, cuối cùng cũng vẽ xong, người phụ nữ lạnh lùng xinh đẹp kia giơ tay lên, ba người bê ba chiếc hộp gỗ đến trước trận bùa, lấy thứ bên trong chiếc hộp ra, lần lượt xếp vào ba phương vị khác nhau trong trận bùa.
Không ngờ đó lại là ba chiếc đầu người.
Hơn nữa ba chiếc đầu người này nhìn có vẻ giống như là ba người một nhà, một nam một nữ, còn có một đứa bé khoảng mười tuổi, đầu của bọn họ mới chém xuống chưa lâu, mắt và miệng được khâu lại bằng chỉ đen dày dính đầy máu me, nhìn có vẻ giống như cách trang trí đầu người đáng sợ mà người Anh Điêng sáng tạo ra.
Dạ dày tôi co bóp dữ dội một trận, suýt chút nữa thì nôn