Tôi một kiếm một người đã kết thúc sinh mạng đầy tội ác của bọn chúng, oán khí trong cơ thể tản ra bốn phía, biến mất vào không trung.
Tuy rằng hiện tại đã an toàn, nhưng trong lòng tôi lại không thể vui lên được, Tướng quân Kim Giáp của tôi, tôi gần như đã coi nó như một phần cơ thể của mình nhưng lại bị một con lệ quỷ cao cấp giết hại, tôi sao có thể can tâm.
Đột nhiên, dường như tôi thấy được từng mảnh nhỏ của tướng quân Kim Giáp đang chuyển động.
Tôi vội vàng thu thập lại tất cả những mảnh vỡ, chúng ở trong lòng bàn tay tôi đã bắt đầu dung hợp, cuối cùng ngưng tụ thành hình dạng một con bọ hung.
Tôi vui đến mức nước mắt đều nhanh chóng trào ra khỏi hốc mắt, nó không sao cả, thật sự tốt quá rồi.
Tướng quân Kim Giáp nói cho tôi biết, sau khi nó thăng cấp, còn có loại kỹ năng để dung hợp sống lại, trừ khi nó sẽ bị đốt thành tro trong giây lát bằng lửa địa ngục tầng thứ mười ba.
Chỉ có điều sau khi sống lại sức lực của nó sẽ bị yếu đi, cần hấp thụ thêm nhiều lệ quỷ, sẽ có thể bù đắp lại.
Tôi đau lòng sờ sờ nó, quả nhiên nó là một sát khí lớn của tôi, bây giờ đã lợi hại như vậy, tương lai nó còn tiếp tục thăng cấp, sẽ biến thành cái gì chứ?
Có khi nào sẽ biến thành nguyên soái Kim Giáp? Đại vương Kim Giáp, hay hoàng đế Kim Giáp?
Tướng quân Kim Giáp cũng không biết bản thân mình trong tương lai sẽ biến thành cái gì, trí nhớ của loài sâu bọ bọn chúng đểu là nhờ vào việc kế thừa gen di truyền, hiện tại sức lực của nó còn rất yếu, ký ức không còn cách nào để biết được nhiều thêm.
Tôi thu lại tướng quân Kim Giáp, đi ra khỏi nhà vệ sinh, thế giới bên trong vẫn như cũ được bao phủ bởi một màn sương trắng xóa, không khí ngập mùi thối nát ghê tởm.
Kẻ mạnh nhất bệnh viện tâm thần Thành Tây, nên gọi là Quỷ Hồn của An Kiến Quốc, nếu anh ta là người tạo ra không gian ma này và muốn đi ra ngoài thì biện pháp duy nhất đó chính là giết chết anh ta.
Tôi cũng tự hỏi mình rằng nếu không xảy ra chuyện này, chỉ có thể cầu nguyện cho Đông Phương Lân và Kiều Minh Hiên bình an vô sự.
Chỉ có kết hợp sức mạnh của cả ba người lại mới có cách để trốn thoát.
Vừa bước chân ra ngoài, tôi chợt nghe thấy trên tầng hình như có âm thanh gì, liền nhẹ nhàng bước đi lên, âm thanh đó phát ra từ một căn phòng, phía bên ngoài căn phòng có treo một mảnh vải vệt vằn, dường như nhìn không rõ bảng hiệu tên gì.
Phòng trực ban.
Tôi trốn ở ngoài cửa, nhìn vào bên trong xem một chút, bên trong là vài con ma nam mặc quần áo bệnh nhân đang làm chuyện đó với mấy con ma nữ mặc đồng phục y tá.
Động tác của bọn chúng cực kỳ tàn nhẫn, liều mạng chém tới, miệng và mắt của ma nữ đều bị khâu lại, cô ta chỉ có thể phát ra một tiếng kêu khóc âm ỉ.
Trong lòng tôi thấy chút ớn lạnh, những Qủy Hồn này vẫn đang tiếp tục sự việc của hàng chục năm về trước, trước khi bọn chúng chết cũng làm làm ra những chuyện như vậy, các bác sĩ và y tá trong bệnh viện đều bị ngược đãi một cách vô nhân đạo, chẳng trách oán khí lớn như thế.
Đột nhiên tất cả dám Quỷ Hồn ngừng di chuyển, sau đó đồng thời đều quay lại nhìn về phía tôi.
Tôi nhìn thấy khuôn mặt của đám bệnh nhân kia, sắc mặt của bọn chúng thay đổi một cách đáng sợ, đôi mắt của bọn chúng đều bị khoét ra, chỉ để lại hai cái lỗ sâu đẫm máu, trong miệng máu me nhầy nhụa, căn bản là không còn đầu lưỡi.
“Gào.” Bọn chúng bỗng nhiên đồng thời mở miệng và hét lên một tiếng giận dữ với tôi.
Tiếng gầm đó giống như một vũ khí có sóng siêu âm, khiến đầu của tôi lắc lư từng cơn đau đớn.
Tôi lập tức cảnh giác, ôm chặt lấy đầu, hét lớn: “Tướng quân Kim Giáp, đi.”
Tướng quân Kim Giáp bay ra khỏi lồng ngực của tôi, hóa thành vô số yêu thú trên không trung, như một lũ sâu bọ lúc nhúc, điên cuồng hút hết oán khí của lũ Quỷ Hồn này.
Nó vừa được tái sinh, đúng lúc nó cũng cần bổ sung thêm oán khí.
Tôi loạng choạng hai bước rồi tựa vào bên tường, vẫn có chút đau đầu ù tai.
Ngay cả đám Quỷ Hồn cấp bậc thấp nhất này cũng lợi hại như vậy, bệnh viện tâm thần này, thật đúng là một nơi khủng khiếp.
Lúc này, tôi nghe thấy phòng bên cạnh cũng có âm thanh lạ, tôi cảnh giác nhìn qua một lượt, phát hiện đó là phòng nghỉ của bác sĩ, một bác sĩ mặc áo trắng đang ngồi ở bên trong, trong tay còn cầm một bản bệnh án, đang viết hết sức chăm chú.
Bác sĩ này rõ ràng trông rất bình thường.
Chính vì nó quá bình thường nên mới có vẻ rất bất thường.
Anh ta viết xong bệnh án, tất cả các bệnh án kia đều được mã hóa rất tốt, sau đó đứng dậy, quay đầu nở một nụ cười nhạt đi về phía tôi, rồi đi tới bức tường và biến mất vào bên trong bức tường.
Chỗ anh ta biến mất xuất hiện một vết đen hình người.
Ánh mắt tôi dừng lại ở đống hộp đựng bệnh án, chẳng lẽ những bệnh án này có vấn đề gì sao?
Tôi đi vào trong phòng, cầm bệnh án lên liền phát hiện một phần ở mặt cuối kia, cái tên rõ ràng là An Kiến Quốc.
Trong lòng tôi có chút vui mừng, cầm tấy tài liệu, càng xem càng kinh hãi.
An Kiến Quốc này phức tạp hơn tôi nghĩ, khi anh ta bước chân vào bệnh viện tâm thần này, có thể anh ta cũng đã không còn là một con người nữa.
Đúng như những lời đồn đại bên ngoài, An Kiến Quốc là một kẻ giết người điên cuồng, khi anh ta còn nhỏ đã bị bố ruột bạo hành, bố anh ta đã giết mẹ ngay trước mặt anh ta.
Người bố vô cùng tàn bạo đã chặt thịt trên người mẹ anh ta và đưa nước cho anh ta ăn, trong lòng anh ta đau đớn tột cùng, tinh thần hỗn loạn, anh ta đã trở thành một kẻ