Kết quả Triệu Phong Hà lạnh lùng tìm đến tôi, ném lá thư vào mặt tôi, nói với tôi bằng cái giọng điệu cũng lạnh lùng y chang, một đứa con gái như tôi, anh ta nhìn một cái đã cảm thấy ghê tởm.
Tôi giải thích với anh ta không phải là tôi viết nhưng không ai tin, tôi cũng bị giáo viên chủ nhiệm gọi đến văn phòng để nói chuyện một lần nữa, mời cha mẹ, may mắn thay bố tôi tin tôi trong sạch, nếu không về nhà đã bị đánh.
Bây giờ nhớ lại, chuyện năm đó quả thực quá máu chó.
Triệu Phong Hà có chút xấu hổ, cười nói: “Năm đó tôi còn trẻ.”
Tôi liếc nhìn anh ta: “Năm đó ngài cũng mười tám tuổi rồi? Đã trưởng thành rồi, còn nhỏ sao?”
Anh ta đến trước mặt tôi một vài bước, nhìn xuống khuôn mặt của tôi, ánh trăng hắt vào mặt anh ta, trông rất đẹp trai: “Năm đó, tôi không biết cô sẽ trở nên xinh đẹp như vậy.”
Đúng là vô cùng cặn bã, tôi rất muốn đánh một quyền vào mặt anh ta.
Anh ta vậy mà còn đưa tay ôm eo tôi, tôi đang muốn trốn, bỗng nhiên một cánh tay duỗi ra, nắm chặt lấy cánh tay anh ta, vặn ngược ra sau lưng, sau đó đè lên bàn làm việc.
Chu Nguyên Hạo?
Tôi ngạc nhiên: “Sao anh lại đến đây?”
Chu Nguyên Hạo bất mãn trừng mắt nhìn tôi một cái: “Em lại dám ở sau lưng tôi đi gặp tình nhân cũ, nếu tôi không đến, có phải em còn muốn đội nón xanh cho tôi phải không?”
Tôi thực sự có một chút đuối lý nhưng vẫn cứng đầu cứng cổ nói: “Đầu tiên, anh ta không phải là người yêu cũ của tôi; thứ hai là tôi không đến để tìm anh ta, anh đừng ghen tuông loạn lên như vậy có được không?”
Chu Nguyên Hạo hừ lạnh một tiếng, Triệu Phong Hà bị anh đè gần chết, vừa rồi bị ngã nặng nề trên bàn làm việc, khiến cả người anh ta đau đớn, anh ta phẫn nộ nói: “Anh là ai, mau buông tôi ra!”
“Muốn gọi người?” Chu Nguyên Hạo cười lạnh nói: “Mấy nhân viên bảo vệ canh gác bên ngoài đã bị tôi xử lý hết rồi.
Anh muốn kêu cứu, thanh âm phải lớn hơn một chút mới được.”
Anh dùng sức bẻ tay anh ta một cái, Triệu Phong Hà đau đến thấp giọng hô to, anh ta còn coi như là một người thông minh, biết đạo lý thức thời mới là trang tuấn kiệt, nói: “Các người muốn tiền sao? Tôi đã cho mấy người một khoản tiền rồi, nếu hai người đi ngay bây giờ, tôi hứa sẽ không báo cảnh sát làm khó.”
Chu Nguyên Hạo quay đầu lại hỏi tôi: “Anh ta đã cho em bao nhiêu tiền?”
“Một trăm tám mươi triệu.” Tôi giương tấm séc trong tay lên.
“Mới một trăm tám mươi triệu?” Chu Nguyên Hạo cười nói: “Cậu chủ Triệu đúng thật mạnh tay, tìm phụ nữ ngủ một đêm lại cho nhiều như vậy?”
Triệu Phong Hà cắn răng nói: “Nếu anh chê ít, tôi có thể cho anh nhiều hơn, dưới bàn làm việc của tôi có một két sắt, bên trong có tiền mặt, tôi có thể cho anh tất cả.”
“Tôi là loại người tục tĩu thích tiền à?” Chu Nguyên Hạo dùng sức, kéo anh ta lên, chỉ vào bức tranh chân dung trên tường đối diện: “Tôi muốn, là thứ bên trong.”
Triệu Phong Hà biến sắc: “Nằm mơ!”
“Ồ, phải không? Có phải nằm mơ hay không, cũng phải thử qua mới biết được.” Chu Nguyên Hạo đẩy Triệu Phong Hà cho tôi, tôi tìm một sợi dây thừng, trói anh ta vào sô pha xoay tròn, còn đùa giỡn xoay ghế sofa một vòng.
Chu Nguyên Hạo đi về phía bức tranh, bỗng nhiên trên trần nhà ngay phía trên đầu bức tranh sơn dầu vươn ra hai camera giám sát giống nhau, hai camera nhắm vào Chu Nguyên Hạo, sau đó bắn ra một tia đỏ.
Đây là một loại vũ khí laser vô cùng tiên tiến, nếu như quét qua người có thể trực tiếp cắt người thành hai nửa.
Hai tia đỏ đánh vào người Chu Nguyên Hạo, xuyên qua thân thể anh, đánh xuống đất, lưu lại hai vết dài thật sâu trên mặt đất.
Chu Nguyên Hạo lại hoàn toàn không cảm thấy gì, tiếp tục đi về phía trước, sắc mặt Triệu Phong Hà hoàn toàn thay đổi: “Không có khả năng, anh, rốt cuộc anh là ai?”
Chúng tôi đều không trả lời anh ta, Chu Nguyên Hạo đi tới trước bức tranh kia, giơ tay lên, bức tranh tự động di chuyển sang một bên, lộ ra vách tường bên trong.
Vách tường thoạt nhìn không có vấn đề gì, Chu Nguyên Hạo nhếch khóe miệng, nói: “Chút tài mọn.” Anh đưa tay ở trên vách tường ấn một cái, vách tường trông có vẻ bình thường kia lại cô cùng hiện đại, tự động mở ra theo hình xoắn ốc, cuối cùng lộ ra két sắt bên trong.
“Mang anh ta tới đây.” Chu Nguyên Hạo nói: “Mở két sắt cần có con ngươi của anh ta.”
Tôi kéo Triệu Phong Hà lên, Triệu Phong Hà sắc mặt trắng bệnh, khẩn trương nói: “Các người muốn Dạ Minh Châu? Tôi nói cho anh biết, anh đang tìm cái chết.”
Chu Nguyên Hạo cười lạnh nói: “Cái lão già Vị Ương kia còn muốn viên Dạ Minh Châu này? Nhiều năm như vậy ông ta cũng không thể đột phá bậc hai, để thứ này rơi vào tay ông ta cũng chỉ mang đến cho ông ta họa sát thân mà thôi.”
Triệu Phong Hà hoảng sợ nhìn anh, anh nắm lấy vạt áo anh ta, đẩy đến trước két sắt, két sắt phóng ra ánh sáng xanh, quét qua mắt Triệu Phong Hà, sau đó chúng tôi liền nghe thấy răng rắc một tiếng, cửa két sắt lặng yên không một tiếng động chậm rãi mở ra.
Chỉ có một thứ trong két sắt, đó là một cái hộp gấm màu đỏ.
Chu Nguyên Hạo lấy hộp gấm ra, mở ra, bên trong là một hạt châu màu trắng có kích thước bằng nắm đấm của đứa bé, tỏa