“Bà chủ, bà hiểu nhầm rồi, không phải tôi làm vỡ chậu hoa.” Tôi miễn cưỡng nở một nụ cười: “Là do vị khách ở phòng số 204 làm vỡ, tôi vừa nhìn thấy họ vội vã rời đi, hành lý cũng đem theo hết rồi, họ vẫn chưa thanh toán tiền phòng sao? Họ định quỵt tiền phòng hay sao, bà chủ, bà mau chóng bắt họ lại đi.”
Bà chủ cười mỉm và nói: “Bọn họ toàn là đàn ông cao to lực lưỡng, còn tôi chỉ là một người phụ nữ yếu đuối, sao tôi có thể bắt được họ chứ? Nhưng cô thì khác, cô là một cô gái xinh đẹp và không yếu đuối như tôi, cô nói xem, tôi không tìm cô thì tìm ai?”
Nói xong, bà ta rút một con dao dính đầy máu tươi từ dưới lớp váy dày, vẻ mặt điên cuồng nhìn con dao dính đầy máu và nói: “Nếu như đã làm vỡ chậu hoa của tôi thì phải đền cho tôi một chậu khác.
Tôi ghét nhất là nhìn thấy những cô gái xinh đẹp, các cô là đám hồ ly tinh chuyên đi câu dẫn đàn ông, dùng thứ này để bón phân cho hoa thì còn gì bằng.”
Nói xong, bà ta hét lớn lên một tiếng, sau đó ném con dao về phía đầu tôi.
Đột nhiên, con dao dừng lại giữa không trung, tay của bà ta dường như bị một vật gì đó giữ lại, cho dù bà ta có dùng sức thế nào cũng không cử động được.
Hình dáng của Chu Nguyên Hạo từ từ hiện ra phía sau lưng bà ta, nói với tôi một cách đầy bất mãn: “Phí lời với con quỷ giết người này làm gì, để tướng quân Kim Giáp tiêu diệt bà ta đi.”
Bà chủ kinh ngạc sợ hãi nhìn anh: “Cậu, cậu là người hay là ma?”
Chu Nguyên Hạo vốn không hề để ý đến bà ta, dùng lực tay bóp vỡ xương cổ tay bà ta, sau đó vứt xuống sàn, mặc cho bà ta la hét thảm thiết.
Bà ta muốn đứng dậy, nhưng lại bị anh ấy đá vỡ mắt cá chân nên lại ngã xuống lần nữa.
Tôi nói: “Chúng ta có nên báo cảnh sát không?”
Chu Nguyên Hạo trầm ngâm suy nghĩ: “Đi tìm một sợi dây trói cô ấy lại.”
Tôi vội vàng làm theo, Chu Nguyên Hạo kéo bà ta xuống lầu, nhà nghỉ này còn có một tầng hầm nữa, tôi mở cửa tầng hầm, một mùi máu tanh nồng nặc xộc thẳng vào mũi, tôi liền lập tức bịt mũi lại, tránh việc nôn ra hết toàn bộ bữa tối vừa ăn.
Chúng tôi dùng điện thoại trong nhà nghỉ để gọi cho cảnh sát, sau đó vội vã rời đi, chưa đầy mười phút sau xe cảnh sát đã đến, chúng tôi trốn ở một nhà nghỉ khác đối diện, nhìn thấy cảnh sát đi vào, chưa đầy năm phút sau họ đã phải chạy ra ngoài, có người còn tựa vào tường suýt nôn mửa.
Rất nhanh sau đó, khách sạn được bao vây bởi rất nhiều cảnh sát, những đai cảnh báo màu vàng đã được kéo ra.
Họ tìm thấy hơn chục bộ xương người ở dưới tầng hầm, trong tất cả các chậu hoa ở nhà nghỉ đều có một cái đầu người, số người chết ước tính phải đến ba mươi người.
Bà chủ khách sạn lại phát rồ và giết rất nhiều người, khiến cho tất cả mọi người đều kinh sợ.
Chúng tôi có nghe ngóng được một vài câu chuyện về bà chủ, nghe nói bà ta là người nước ngoài, sáu năm trước lưu lạc đến trấn Thanh Đông này và làm việc chính tại nhà nghỉ này, sau đó được ông chủ góa vợ để mắt đến, và hai người họ đã kết hôn.
Nhưng sau khi kết hôn không lâu, ông chủ nhà nghỉ bị bệnh qua đời.
Ông ta vừa chết được ba ngày, một người phụ nữ xinh đẹp dẫn theo một đứa trẻ đến, nói đó là con của ông chủ và yêu cầu được thừa kế tài sản của ông ta.
Bà chủ đã cãi nhau một trận với cô ta và đuổi hai mẹ con cô ta đi.
Từ đó về sau, không ai thấy hai mẹ con cô ta đâu nữa.
Bà chủ kế thừa việc kinh doanh nhà nghỉ này cũng đã nhiều năm, bà ta đã giết bao nhiêu người hàng xóm láng giềng cũng không biết.
Trong số những thi thể được tìm thấy ở dưới tầng hầm, có một thi thể là của ông chủ, một phần cơ thể đã bị phân hủy sau khi chết.
Còn có cả bộ xương của hai mẹ con kia nữa, đứa bé mới chỉ bốn năm tuổi, cả hai đều bị tra tấn giày vò đến chết, nên thi thể có rất nhiều vết tích đáng sợ.
Sau đó phía cảnh sát đã điều tra ra, trước đây khi bà chủ ở những tỉnh ngoài, bà cũng đã từng giết không ít người, khi lên mạng tra cứu thông tin, bà ta chính là tội phạm truy nã được treo thưởng hạng A.
Nhà nghỉ đó ồn ào suốt cả một đêm.
Sau bao nhiêu chuyện đã qua, cuối cùng tôi cũng được ngủ một giấc ngon lành đến tận tám giờ sáng hôm sau mới tỉnh giấc, cảm thấy vô cùng hạnh phúc và thoải mái.
Chúng tôi đã thanh toán tiền phòng, đỗ chiếc xe van ở trong bãi đỗ xe của nhà nghỉ, lưng đeo ba lô và đi vào trong núi.
Đường núi rất hiểm trở, xe cộ không thể vào được.
Tôi và Chu Nguyên Hạo nói chuyện về kho báu và những tên cướp hung tợn, nhưng anh ấy đã đến thời khắc đột phá quan trọng, nên không có bất kỳ hứng thú nào với kho báu cả.
Trong rừng núi, linh khí đậm đặc hơn rất nhiều so với ở thành phố, chẳng trách lại có nhiều tu đạo thà giam mình ở trong núi tám đến mười năm, chứ nhất quyết không ở thành phố vài ngày.
Cơ thể tôi cũng đã khỏe mạnh hơn rất nhiều, nhưng phải đi những con đường dốc thế này thì cũng có chút hơi miễn cưỡng.
Chu Nguyên Hạo chê tôi đi chậm, vì thế nên anh ấy đã kéo tôi lại gần, ôm ngang người tôi rồi đi tạt ngang núi.
Tôi vui đến mức không kìm được, ôm lấy cổ anh ấy, dựa đầu vào ngực anh ấy.
Tôi cảm nhận được hơi lạnh của