Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 188


trước sau



Ông cụ Dương phì cười: “Tôi đi đâu tìm được vật dưới âm gian chứ? Trừ khi là ông trời muốn diệt tôi sao?”
Tôi mỉm cười nói: “Ông cụ Dương à.

Làm phiền ông lại đưa tay ra một lần nữa.”
Ông cụ Dương làm theo, tôi đặt tay lên trên tay của ông ấy, da của tôi bỗng nhiên nhô lên, có một con côn trùng ngo ngoe dưới làn da của tôi, chui ra từ cổ tay của tôi, sau đó đáp xuống lòng bàn tay của ông ấy, xé rách da ra lập túc chui vào bên trong.
Ông cụ Dương vô cùng kinh ngạc: “Đây, đây là…”

“Đây chính là vật ở dưới âm gian.” Tôi nói một cách đầy hàm ý.
Tướng quân kim giaps chui vào bên trong cơ thể của ông ấy, rất nhanh đã men theo kinh mạch đến bụng của ông ấy, như một con ruồi nhìn thấy miếng thịt thối rữa, nhanh như hổ vồ lao về phía xích long cổ.
Xích long cổ còn chưa kịp chạy đã bị nó cắn vào người.
Con xích long cổ ấy không phải là một con côn trùng mà là một con rắn rất rất mảnh, trên đầu của con rắn đó còn có hai chiếc sừng, nó liều mạng giành giật, nhưng tướng quân kim giáp dường như chính là khắc tinh của nó, cho dù có giành giật thế nào đi chăng nữa cũng không thể thoát ra khỏi lòng bàn tay của tướng quân kim giáp.
Từ từ xích long cổ không còn động đậy nữa, mềm nhũn người rồi ngã xuống, tướng quân kim giáp vui vẻ nuốt chửng nó vào trong bụng, sau đó lại quay về bằng đường cũ, chui lại vào bên trong cơ thể tôi.
Ông cụ Dương chẳng có một cảm giác gì cả, giống như đang nằm mơ vậy.
“Ông cụ à, ông nhìn xem đường màu đỏ trên bụng ông biến mất rồi kìa.” Tôi nói.
Ông cụ Dương cởi quần áo ra, cúi đầu xuống nhìn, trên bụng đúng là không còn thứ gì nữa, ông ấy lộ ra nụ cười vô cùng hưng phấn: “Giỏi thật đấy, cô nhóc à, con côn trùng của cô là loại gì thế?”
Tôi mỉm cười nhưng không hề trả lời, ông cụ Dương lập tức hiểu ra: “là tôi đã mạo phạm rồi.” Nói xong, ông ấy mở ngăn kéo ra, lấy ra từ bên trong một quyển séc, viết vào một chuỗi số đưa tới: “Đây là tiền khám bệnh xin cô nhận lấy.”
Tôi liếc nhìn một cái, đó là một con số trên trời.
Tôi đặt tấm séc lên bàn, đẩy về phía trước mặt ông ấy: “Ông cụ à, tấm séc này tôi không thể nhận được.”
Ông cụ Dương thắc mắc nói: “Tại vì sao chứ?”

Tôi nói: “Ông cụ à, độc cổ của ông là trúng vào bảy mươi năm trước khi ông kháng Nhật Quốc, tôi với tư cách là một người Thanh Môn, vốn phải có nghĩa vụ giúp ông loại bỏ nó, nếu như tôi còn nhận tiền của ông thì lương tâm của tôi không được thanh thản.

Vì vậy xin ông hãy nhận lại tấm séc đi ạ, xem như là tôi đã đóng góp một chút công sức nhỏ nhoi cho tổ quốc đi.”
Ông cụ mỉm cười: “Cô nhóc à, nếu cô đã nói như thế rồi mà tôi vẫn muốn cô nhận lấy thì đúng là làm khó cho cô.

Ý của cô tôi đã hiểu, số tiền này tôi sẽ không đưa nữa, xem như ông già tôi nợ cô một ân tình vậy.

Cho dù ông già tôi có ra đi, chỉ cần nhà họ Dương tôi vẫn còn có một người, cô có khó khăn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể tới

tìm chúng tôi.”
Tôi lắc đầu: “Ông cụ à, thứ mà tôi muốn không phải là cái này.”
Sắc mặt ông cụ trầm xuống: “Cô nhóc à, cô như thế này là muốn lương tâm của ông già tôi cắn rứt sao.”
Tôi hơi bất lực, chỉ có thể chấp nhận, vừa đúng lúc Dương Thanh Huyên trở về, nghe nói sức khỏe của ông nội mình đã tốt rồi lập tức kinh ngạc tới nói không ra lời, dùng ánh mắt hoài nghi nhìn về phía tôi, nghi ngờ tôi đã dùng thuật che mắt nào đó để lừa ông cụ Dương.
Ông cụ Dương là gừng càng già càng cay, vừa nhìn là biết ngay cô cháu gái của mình đang nghĩ cái gì, trợn trừng mắt giáo huấn nói: “Con thực sự xme ông là một ông già hồ đồ rồi đấy hả? Đến có phải là kẻ lừa đảo hay không cũng không nhìn ra sao? Năm đó khi ông nội con đi lừa người ba của con còn không biết đang ở đâu nữa đấy.”

Dương Thanh Huyên thấy ông ấy thực sự nổi giận liền vội vàng làm nũng an ủi, lập lời thề độc nói tuyệt đối không hề nghi ngờ tôi, sắc mặt của ông cụ Dương mới đỡ hơn một chút.
Ông cụ Dương giữ tôi và Chi Nguyên Hạo ở lại ăn cơm, tay nghề của Dương Thanh Huyên quả thực không tồi, chỉ là khi ngồi ăn cơm vẫn luôn lén lút đưa mắt nhìn Chu Nguyên Hạo, ông cụ Dương tức giận nói: “Thanh Huyên, con cũng không còn nhỏ nữa rồi, chuyện của con với con trai thứ ba nhà họ Trần cũng nên sớm định đi.”
Dương Thanh Huyên sửng sốt, cúi đầu nói: “Ông nội, con, con còn chưa nghĩ đến chuyện kết hôn sớm như vậy đâu.”
Ông Dương xị mặt nói: “Con đã hai mươi lăm tuổi, ba con tuổi cũng đã cao, vì anh hai con, ông cũng không muốn con kết hôn luôn, đính hôn trước, rồi đến chuyện kết hôn, sau hai năm, lựa chọn một ngày tốt lành, rồi làm lại lần nữa.” Dương Thanh Huyên cúi đầu không nói lời nào, cũng không dám nhìn lén Chu Nguyên Hạo nữa, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, dự bữa tiệc này khiến tôi rất sảng khoái.

Sau khi ăn xong, chúng tôi đứng dậy chào tạm biệt, ông Dương đích thân đưa hai tấm thiệp mời cho chúng tôi, ngày mốt là sinh nhật lần thứ tám mươi bảy của ông ta, ông ta sẽ tổ chức tiệc sinh nhật tại khách sạn Trường Vũ nổi tiếng ở thành Tây An, mời hai chúng tôi cần đến tham gia.
Ngày hôm sau chúng tôi lại đi dạo quanh một vài lăng mộ của vua chúa, trước kia chúng tôi không nghĩ rằng bây giờ mình đã là một tu sĩ, đi trong những lăng mộ này, chúng tôi có thể cảm nhận được một luồng khí mạnh mẽ, xứng đáng là lăng mộ của hoàng đế ngàn năm, là vùng đất quý giá có phong thủy hiếm, lại có long khí phù hộ, nếu con cháu mang dòng máu của hoàng đế có thể sống ẩn dật ở đây thì sẽ tiến bộ rất nhanh.

Đáng tiếc, không có triều đại nào mang họ Khương trong lịch sử.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện