Tôi chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc, ngẩng đầu nhìn lên thì phát hiện ra đó là Chu Văn Mộc người ngồi ở phòng VIP số ba.
Bên cạnh Chu Văn Mộc là một người thanh niên trẻ, cách một tấm mành đen nên nhìn không rõ lắm, nhưng nhìn thân hình thì có vẻ giống với Chu Nguyên Hạo.
Vậy thì có lẽ là Chu Nguyên Chính con trai út của Chu Văn Mộc.
Chân mày tôi hơi nhíu lại.
Chu Văn Mộc vậy mà lại muốn mua tấm bùa chú của tôi.
Tấm bùa chú này tôi đã rất vất vả mới vẽ ra được sau khi thất bại sáu lần liền.
Để hoàn thành nó tôi gần như đã dùng toàn bộ linh khí, cơ thể suy yếu mất vài ngày, khó khăn lắm mới làm xong.
Nếu bị người ba độc ác này mua được thì tôi thật sự không cam lòng.
Huống hồ nhà họ Chu quyền thế ngập trời, vốn dĩ đấu giá còn có thể đạt tới mấy chục nghìn tỷ nhưng chỉ cần Chu Văn Mộc vừa mở miệng thì người khác cũng không dám tranh giành với ông ta, vậy thì tôi lỗ một khoản lớn rồi.
Diệp Vũ Lăng thản nhiên nói: “Mặc dù tôi chưa đạt tới tam phẩm nhưng tôi khác với cô.”
Diệp Vũ Kỳ nghe xong thì tức điên lên, đang định lao đến làm ầm ĩ một trận thì bị người thanh niên trẻ tuổi bên cạnh kéo lại.
“Vũ Kỳ, dừng lại đi.” Người thanh niên nhỏ giọng quát lên.
Người chú hai kia cũng lớn tiếng nói: “Được rồi, đừng cãi nhau nữa.
Còn có người ngoài ở đây nữa đấy, chẳng ra thể thống gì cả?”
Diệp Vũ Kỳ không hài lòng ngậm miệng lại, ánh mắt độc ác liếc về phía tôi và Diệp Vũ Lăng, đảo qua đảo lại.
Tôi nghĩ thầm, cô bé này dù sao tuổi cũng còn nhỏ… Còn người thanh niên bên cạnh cô ta rõ ràng cũng tức phát điên nhưng biết kiềm chế hơn rất nhiều.
Xem ra Nhà họ Diệp cũng không phải bền vững như vẻ bề ngoài, đấu đá bên trong cũng rất ác liệt.
Thiên tài Diệp Vũ Lăng này đúng là một mục tiêu sống to đùng… Chú hai Diệp liếc nhìn tôi nói: “Nếu Vũ Lăng không để ý đến chuyện dịch oán khí nữa thì chúng tôi cũng không tiện nói thêm cái gì.
Vũ Lăng, cháu tự đi mà giải thích với ông nội.”
Diệp Vũ Lăng cười nói: “Ông nội cũng đã biết rồi ạ.”
Ba người chú hai Diệp đều tỏ ra ngạc nhiên, ông cụ từ trước đến nay rất coi trọng danh dự gia tộc, lần này dịch oán khí bị người ta cướp mất giữa chừng, nói như thế nào cũng phải lấy về, còn phải bắt đối phương phải trả giá thật đắt cho hành động của mình mới đúng.
Vậy mà ông cụ còn cho phép Diệp Vũ Lăng qua lại với người đã cướp mất dịch oán khí sao?
Ông cụ làm