Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 208


trước sau



Tôi kinh hãi: “Linh hồn sống bất ổn mà vẫn không có gì đáng ngại à? Lẽ nào phải hồn phi phách tán mới gọi là vấn đề đáng ngại sao?” Nói xong, tôi đặt tay lên ngực anh rồi truyền linh khí vào cơ thể anh.

Anh nắm chặt lấy tay tôi nói: “Em làm như vậy, chỉ có phí sức mà hiệu quả chả được bao nhiêu, chúng ta vẫn còn cách khác có thể làm ít mà đạt nhiều hiệu quả đấy.


Nói xong, tay anh liền di chuyển xuống sờ tới mông tôi, mặt mũi tôi đỏ bừng cả lên: “Lẽ nào trong đầu anh chỉ có cái này thôi sao?”
Anh ghé sát vào tai tôi, khẽ than thở: “Thời gian cấp bách, chúng ta phải làm mọi cách để tăng sức mạnh mới được.



Hơi thở của anh thở ra lành lạnh nhưng lại khiến cho tai tôi cảm thấy ngứa ngứa, trong lòng cũng ngứa ngáy theo.

Tôi chợt nghĩ ra điều gì đó rồi ngây ra nhìn anh: “Mấy ngày nay anh luôn theo dõi em, thành thật khai báo đi, lúc em tắm rửa thay quần áo anh có nhìn trộm không?”
Chu Nguyên Hạo giống như bị người khác chọc trúng chỗ đau, không đợi tôi nói câu tiếp theo đã lập tức hôn tôi, chặn miệng tôi lại.

Trận giày vò này kéo dài suốt một đêm, mãi đến khi tôi mệt rã rời, hoàn toàn quên đi mất chuyện nhìn trộm đó anh mới chịu buông tha.

Sau khi xong chuyện, khuôn mặt anh đầy vẻ mãn nguyện ôm lấy tôi, trên mặt còn nở một nụ cười nhạt, tôi xoay người trong lòng anh rồi chìm vào giấc ngủ sâu.

Cũng không biết đã ngủ được bao lâu, tôi phát hiện ra mình đang đứng ở trước cửa một khách sạn, tôi kinh ngạc nhìn xung quanh, tôi đã đến đây từ lúc nào chứ? Nơi này là đâu?
Xung quanh là một cánh rừng rộng lớn, những cây tùng cao to đứng sừng sững dưới ánh trăng lạnh lẽo nhìn như những bóng ma.

Tôi lại nhìn khách sạn ở trước mặt, trông nó rất cũ nát, tổng cộng có năm tầng, phía trước một cái hộp đèn màu đỏ rất lớn, trên hộp đèn viết bốn chữ phồn thể lớn “Quán trọ Thanh Điền”.

Quán trọ Thanh Điền? Chưa từng nghe thấy.

Tôi đẩy cửa quán trọ, bên trong không một bóng người, ánh đèn cũng có chút lờ mờ, tôi nắm chặt vạt áo, trong này sao lại lạnh như vậy chứ.

“Có người không?” tôi cao giọng hỏi.


Không có ai trả lười, xung quanh là một mảng im lặng chết chóc.

Tôi đến trước quầy lễ tân, trên quầy đặt vài cuốn sổ tay du lịch và một xấp báo, phía sau quầy có một cái tủ lạnh.

Tôi cầm cuốn sổ tay du lịch lên xem, hóa ra toàn là tiếng Nhật, tôi xem chỉ hiểu được ba chữ “Hokkaido”.

Đặt cuốn sổ ghi chép xuống, tôi lại cầm tờ báo lên, báo cũng toàn là tiếng Nhật, đầu đề trang báo đầu tiên là một vụ án giết người.

Tiếng Nhật có chữ kanji và chữ

katakana , chữ katakana nhìn không hiểu gì nhưng chữ kanji thì có thể hiểu được một chút, tôi vừa nhìn đã thấy được bốn chữ “Quan trọ Thanh Điền”, sau đó là những chữ giết người hàng loạt, khủng bố, tàn ác vô nhân đạo.

Dưới bài báo còn kèm theo một bức ảnh, trên bức ảnh còn có bốn bức ảnh khác, hai nam hai nữ, hình như là người bị hại của vụ án giết người, nhìn lui xuống bên dưới, nhất thời sống lưng tôi trở nên lạnh toát.

Bên dưới đây là một bức ảnh của quán trọ Thanh Điền, không phải là nóc nhà của quán trọ sao?
Cạch cạch.

Một tiếng động nhỏ vang lên, tay tôi run lên bần bật, suýt chút nữa thì không cầm chắc tờ báo, tôi ngẩng đầu nhìn thì thấy cánh cửa tủ lạnh ở sau quầy lễ tân tự nhiên mở ra một khe hở.

Tôi lùi về phía sau một bước, theo bản năng sờ soạng tìm cái túi nhỏ nhưng lại phát hiện ra trên người chẳng có thứ gì cả, tôi chỉ mặc mỗi một bộ đồ ngủ tơ tằm, tôi kêu gọi tướng quan Kim Giáp bên trong cơ thể mình nhưng cũng không thấy đâu.

Tôi thấy sởn hết cả tóc gáy, đây là chuyện gì chứ? Tôi không còn cảm nhận được linh khí trong cơ thể mình nữa, giống như trong nháy mắt tôi đã biến thành một người bình thường.


Thoáng chốc sự sợ hãi bắt đầu chiếm giữ trong lòng tôi, tôi lảo đảo lùi về sau vài bước thì đụng phải một cái ghế rồi ngã nhào ra đất.

Đúng lúc này, từ trong khe hở tủ lạnh có một thể màu đen đang từ từ bò ra ngoài.

Tóc! Đấy rõ ràng là tóc!
Da đầu tôi ngứa ran lên, vội vàng lao ra cửa nhưng hình như cửa lớn đã bị người khác khóa lại từ bên ngoài, cho dù tôi có ra sức mở như nào thì cũng không mở được.

Két két…
Cánh cửa tủ lạnh phát ra thứ âm thanh chua chát rồi từ từ mở ra, tôi kinh hãi nhìn nó, bên trong toả ra một làn hơi lạnh toát màu trắng, sau khi hơi lạnh tan đi bên trong liền lộ ra một cái đầu người!
Một cái đầu người hầu như được bao phủ bởi tóc.

Tóc của cái đầu đó rất dài, dài đến mức gần như chiếm hết cả cái tủ lạnh.





trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện