Cậu ta mở hai tay ra, hơi nâng cằm lên, nói: “Pháp khí của anh ta, danh tiếng của anh ta, quyền thừa kế của anh ta, thậm chí là người phụ nữ của anh ta, tất cả đều thuộc về tôi.
”
Tôi nghiến răng nói: “Cậu đúng là một tên điên.
”
“Tên điên?” Chu Nguyên Chính cười nói: “Nói hay lắm, tôi quả thực là một tên điên.
”
Cậu ta giơ tay, có mấy đoạn rễ cây chui ra từ dưới da, quấn lên người tôi, buộc tôi lại.
Cậu ta đi đến trước mặt tôi, tôi hơi cúi đầu, vừa vặn đối mặt với cậu ta.
Trong đôi mắt vô cùng giống với Chu Nguyên Hạo của cậu ta, lộ ra vài tia điên cuồng.
Cậu ta dùng ngón tay vuốt ve nhẹ nhàng gương mặt tôi, ngón tay mang theo vết chai vạch trên da thịt, làm tôi run rẩy một trận, nổi cả da gà.
“Thật xinh đẹp, những cô gái đẹp tôi gặp trên đời này không ít, nhưng chưa thấy ai xinh đẹp như cô cả.
”
Chu Nguyên Chính nói: “Trên người cô, có lực thu hút rất lớn, chỉ cần là đàn ông, không, hoặc nói là, chỉ cần là đàn ông tu đạo, đều sẽ bị cô thu hút.
”
Tôi sởn tóc gáy, cậu ta sẽ không nhìn ra thân phận người Cửu Âm của tôi rồi đấy chứ?
“Anh trai quả nhiên có mắt nhìn.
” Chu Nguyên Chính lộ ra vẻ mặt mê say: “Người phụ nữ cực phẩm như cô, quả thật là khó tìm.
”
Nói rồi, tay của cậu ta thò vào trong váy tôi, lướt trên đùi tôi, chầm chậm di chuyển lên trên.
Tôi chấn động, cả người đều phát run.
“Dừng, dừng tay.
” Tôi nghiến răng nói, trong lòng sinh ra cảm giác nhục nhã, tuy rằng gương mặt đó giống với Chu Nguyên Hạo, thế nhưng dù sao cũng không phải Chu Nguyên Hạo, khi Chu Nguyên Hạo động vào người tôi, tôi rất vui vẻ, thế nhưng cậu ta động tôi, tôi chỉ thấy tủi nhục.
“Dừng tay? Cô thật sự muốn tôi dừng tay sao?” Chu Nguyên Chính tiến đến bên tai tôi, nhẹ nhàng hà một hơi: “Nhưng cơ thể của cô lại không nói vậy đâu.
”
Nói rồi, cậu ta lè lưỡi ra, liếm nhẹ một cái lên tai tôi, tôi run rẩy, thế mà lại có cảm giác, mặt đỏ lên ngay lập tức, hơn nữa phần bụng còn bốc lên một ngọn lửa nóng.
Đúng là ghê tởm, tên khốn này là một kẻ lão luyện.
“Nhìn xem, cơ thể của cô rất thích, nó đang khát khao tôi.
” Chu Nguyên Chính nói bên tai tôi.
“Đồ khốn, cút ra!” Tôi gào thét.
Chu Nguyên Chính thấp giọng cười: “Cô