Nhật Ký Tìm Vợ Của Thiếu Gia Ma Em Đừng Hòng Trốn

Chương 245


trước sau



Ông cụ Diệp nói: “Những loại thuốc bình thường đó đâu có được? Ông sẽ cho người đưa Dưỡng Hồn Đan tới cho con.”
Dưỡng Hồn Đan là thuốc đặc biệt chuyên ôn dưỡng linh hồn, có lợi cực lớn với linh hồn bị thương của Diệp Vũ Lăng, Diệp Vũ Lăng vui vẻ nói: “Cảm ơn ông.”
“Cháu gái ngoan, từ từ kể những chuyện đã xảy ra cho ông nghe.” Ông cụ Diệp yêu chiều nói.
Diệp Vũ Lăng kể ngọn nguồn câu chuyện một lần, ông cụ Diệp trầm mặc một lúc, nói: “Thực lực của con bé đó mới là tam phẩm, lại có thể có bản lĩnh cứu linh hồn của nhiều người các con như vậy, thật là tinh thần lực lớn mạnh, thật không hổ là……”
Giọng nói của ông cụ dừng lại, Diệp Vũ Lăng vội vàng hỏi: “Ông, rốt cuộc cô ấy là cái gì vậy?”
Ông cụ Diệp nói: “Hiện tại biết chuyện này không có lợi cho con.


Lần này con làm rất tốt, nếu con bé đã đích thân đưa con về, cho thấy mối quan hệ giữa các con đã tiến một bước, con coi như đã coi cô ấy là bạn bè.

Ông đã điều tra qua Khương Lăng, con bé vô cùng có tình có nghĩa đối với bạn bè.

Con tiếp tục nghĩ cách tiếp xúc với con bé, tương lai tất nhiên sẽ có lợi cho con.”
Diệp Vũ Lăng gật đầu nói: “Ông, ông yên tâm, con rất thích tính cách của Khương Lăng, cho dù ông không dặn, con cũng đồng ý kết bạn với cô ấy.”
“Như vậy là tốt rồi.” Ông cụ Diệp nói, “Tình ý giả dối cũng không có ích lợi gì, có thể thật sự kết bạn với nhau, tự nhiên là tốt nhất rồi.

Đúng rồi, trải qua chuyện lần này, tinh thần lực của con bé tiêu hao quá mức, nhất định sẽ suy yếu một khoảng thời gian, ông cho con thêm một viên Dưỡng Hồn Đan, con cầm đưa cho cô ấy đi.”
Diệp Vũ Lăng vui vẻ gật đầu: “Vâng, ông.”
Tôi đã ngủ một giấc rất dài rất dài vừa cảm giác, trong giấc mộng, tôi lại gặp ác mộng, vừa mơ đã tỉnh lại, tất cả mọi chuyện trong mộng đều quên hết.
Tôi không nhịn được xoa xoa huyệt Thái Dương, nghĩ thầm đây liệu có phải là một loại bệnh hay không.

Một đôi tay duỗi ra từ phía sau, ôm tôi vào trong lòng: “Sao vậy? Không thoải mái sao?”
“Không sao, chỉ là gặp ác mộng thôi.”
“Mơ thấy cái gì?”
“Không nhớ rõ.”
“Không nhớ rõ thì bỏ đi, lại không phải là giấc mơ đẹp, quên hết đi là tốt nhất.” Chu Nguyên Hạo nói, tôi hơi nâng cằm lên, nhìn anh ấy từ góc độ này, có vẻ càng anh tuấn hơn, đường nét trên khuôn mặt nhẵn nhụi trong sự chiếu rọi của ánh nắng ánh huỳnh quang màu vàng nhè nhẹ, đến cả lông tơ trên mặt cũng đều nhìn thấy rõ ràng.
Anh ấy cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi tôi, tôi không nhịn được ôm lấy cổ

anh ấy, quấn quít bên nhau một trận, sáng sớm nhàn nhã như vậy thật là thích, nếu giờ khắc này có thể kéo dài mãi mãi thì tốt biết bao.
“Đúng rồi.” Chu Nguyên Hạo nhéo nhéo mặt tôi, nói, “Trong khoảng thời gian ngắn em ngủ, có Hoa Sơn, Mai Sơn, nhà họ Diệp, nhà họ Từ vv đều phái người tới thăm em, còn tặng cho em thuốc tẩm bổ tinh thần lực.

Trong đó, phải kể tới Dưỡng Hồn Đan của nhà họ Diệp đưa là tốt nhất.”
Nói rồi liền cầm một hộp ngọc lên đưa cho tôi, hộp ngọc đó chỉ to bằng một chiếc hộp đựng nhẫn, được mài rất bóng loáng, tôi mở nắp hộp ra, một mùi thuốc nồng nặc xông vào mũi.
Đó là một viên thuốc màu trắng, nhìn có vẻ giống như chocolate, Chu Nguyên Hạo nói: “Dưỡng Hồn Đan là loại thuốc rất quý hiếm, phải có hơn bảy mươi loại dược liệu quý hiếm.

Ông cụ Diệp luyện thuốc rất có trình độ, cũng chỉ có nhà họ Diệp bọn họ có trình độ giỏi như vậy.”

Trong lòng tôi rất cảm kích Vũ Lăng, cho Dưỡng Hồn Đan vào miệng, đan dược lập tức hóa thành một dòng nước ấm, theo yết hầu của tôi chảy vào dạ dày.

Luồng nhiệt đó vẫn luôn hướng lên trên, chảy vào trong não, tôi lập tức cảm giác đầu óc choáng váng, hơi giống thiếu oxy.
Chu Nguyên Hạo để tôi nằm trong chốc lát, không đến nửa giờ, cảm giác choáng váng kia biến mất, tôi lập tức cảm thấy sảng khoái thoải mái, mệt mỏi trước đó biến mất, cả người đều rất thoải mái.
Quả nhiên là thuốc tốt.
Chu Nguyên Hạo lại cầm một tấm thiệp mời cho tôi: “Đây là phái Hoa Sơn đưa tới, mời em tham gia đàn tràng độ vong ba ngày, phái Hoa Sơn định siêu độ vong linh cho những thanh niên tài tuấn của Hoa Quốc chết trong trận lần này.”
Tôi nhớ tới những người đã chết trong thế giới ý thức của tôi, bất đắc dĩ thở dài, trong lòng nảy sinh sự phẫn nọ và căm thù với Âm Dương Liêu Nhật Quốc.
Tôi nhận thiệp mời: “Em nhất định đi.”
Ba ngày tiếp theo, tôi đều tu luyện ở khách sạn, ôn dưỡng tinh thần lực, thuận tiện lại bạch bạch bạch với Chu Nguyên Hạo một chút, tinh thần lực khôi phục càng nhanh hơn.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện