“Hành động hôm nay của cô, nếu nói cho ông thì không phải tát cô đơn giản như vậy đâu.
” Diệp Vũ Lăng lạnh giọng nói, “Xác sống và hoa yêu đều do Khương Lăng và Chu Nguyên Hạo giải quyết, bọn họ đồng ý để chúng ta tới nơi này đào bảo, đã là ân huệ rất lớn, các người không chỉ không cảm ơn, lại còn nói lời độc địa, lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.
Đừng nói các người là người của nhà họ Diệp, quả thực là khiến nhà họ Diệp mất mặt.
”
Diệp Vũ Hoàng vội vàng tới giảng hòa: “Vũ Lăng, đừng như vậy, ý của con bé Vũ Kỳ không phải vậy.
”
Diệp Vũ Lăng nhìn hắn một cái, nói: “Chuyện ngày hôm nay, tôi sẽ báo đúng sự thật với ông, mời ông định đoạt.
”
Diệp Vũ Hoàng vội vàng kéo em hắn, nói: “Vũ Lăng, Vũ Kỳ còn nhỏ tuổi, không hiểu chuyện, em cũng đừng so đo với con bé.
Vũ Kỳ, mau xin lỗi.
”
Diệp Vũ Kỳ rất không cam lòng, ngược lại đẩy anh mình ra, thở phì phì nói: “Các người bắt nạt tôi, các người đều bắt nạt tôi.
Chị muốn cáo trạng với ông thì tùy chị, ông thương tôi như vậy, tôi sẽ không sợ đâu.
”
Nói xong, nổi lên tính trẻ con, chạy ra ngoài nhà mồ, trong đáy mắt Diệp Vũ Kỳ hiện lên tia chán ghét, nhưng dù sao đây cũng là em ruột của hắn, lại không thể mặc kệ, liền nói một tiếng xin lỗi với chúng tôi rồi đuổi theo.
Diệp Vũ Lăng bất đắc dĩ thở dài, nói: “Khương Lăng, từ nhỏ con bé đã được chú ba thím ba chiều hư, cô đừng tức giận.
”
Tôi cười cười, không quan tâm nói: “Tôi sẽ không so đo với một đứa trẻ.
”
Chọn xong đồ vật, chúng tôi đều ra ngoài, tổng giám đốc Đàm ở ngoài cửa mộ nôn nóng đi tới đi lui, thấy tất cả chúng tôi đều sống sót, thực sự thở ra nhẹ nhõm.
“Vũ Lăng, không biết vị giáo sư kia……” Chú ta không nhịn được hỏi, suy cho cùng vị giáo sư kia cũng coi như là nhân vật có máu mặt ở thành phố Tây An, chết ở đây, cũng có ảnh hưởng đến chú ta.
Diệp Vũ Lăng lắc lắc đầu, tổng giám đốc Đàm bất đắc dĩ thở dài: “Vậy đồ ở trong đó……”
“Yên tâm đi, chú Đàm , đồ bên trong đã được vị Khương nữ sĩ này giải quyết hết rồi.
” Diệp Vũ Lăng nói.
Tổng giám đốc Đàm vội vàng lại đây bắt tay với tôi, không ngừng nói cảm ơn, làm cho tôi rất ngượng ngùng.
Trương Hoằng Thái yêu cầu trước tiên mọi người không được đi xuống, bên trong âm khí quá nặng, người thường đi xuống rất dễ lây dính âm khí, vì vậy mà nhiễm bệnh, thậm chí là nhiễm vận đen.
Không bao lâu, người của phái Hoa Sơn tới, dọn dẹp âm khí và trận pháp dưới đó, ba ngày sau, cục bảo vệ di tích lịch sử mới có thể đi xuống, thu dọn vật bồi táng.
Nhưng, nhưng thứ đó không liên quan đến