Hiện tại bà nhất định đang ở trong địa ngục chịu khổ rồi.
Tôi nhìn Tư Không Uy Viễn trước mặt, hoàn toàn không biết nên nói tiếp như thế nào.
Bỗng nhiên, tôi nảy ra một ý tưởng, vươn tay, sửa mái tóc rối trên trán của hắn, rẽ sang hai bên, lộ ra gương mặt anh tuấn.
Dung mạo của hắn kém xa so với Chu Nguyên Hạo, nhưng cực kỳ anh dũng khí phách, có vài phần sức hút của một chàng trai cứng rắn.
Hiện giờ hắn đã thành cương thi, nhưng tu luyện đến cương thi, cũng không khác người sống lắm.
“Thiếu Trạch, để tôi từ từ nhìn anh.
” Tôi nói với hắn, “Anh còn nhớ rõ không? Anh đã nói, muốn cùng tôi biến toàn bộ sân thành tất cả vườn hoa.
”
Tư Không Uy Viễn lẳng lặng nhìn tôi, không nói một lời.
Đúng lúc trái tim tôi càng đập càng nhanh, thiếu chút nữa nhảy vọt ra ngoài, bỗng nhiên một bóng người xuất hiện ở bên ngoài miếu hoang, trong tay bắn ra một ánh sáng màu vàng, sát khí trong ánh mắt Tư Không Uy Viễn chợt lóe, đẩy tôi sang một bên, ánh sáng màu vàng đánh vào trên người hắn, động tác của hắn dừng lại, giống như bị đông thành tượng thạch cao.
Tôi kinh ngạc nhìn về phía ngoài cửa, bên ngoài là một người đàn ông thấp bé mặc vest đi giày da, khuôn mặt bình thường, kiểu người sẽ không thể nhận ra nếu ném trong đám đông.
Trong tay hắn cầm một chiếc gương đồng đầy gỉ màu xanh, ánh sáng màu vàng chính là bắn ra từ gương đồng.
Đường đường là cương thi, thế nhưng lại không thể động đậy trong ánh sáng màu vàng.
Gương bát quái trấn thi?
Tôi hít một hơi lạnh, nhớ tới trước đó Lý chưởng môn đã kể ngọn nguồn cho tôi, gương đồng trấn áp Tư Không Uy Viễn đã bị ai đó lấy mất, khiến lão Trương “Người giữ mộ” bị giết, trận pháp trấn thi mà ông ta bày bị hủy, đều là việc làm của một người đàn ông thấp bé.
Chính là người đàn ông trước mắt này sao?
Rất nhiều yêu ma quỷ quái lại hại, người tu đạo giết không chết chúng nó, thì sẽ nghĩ cách trấn áp chúng nó khiến cho bọn nó không thể nào làm điều ác.
Cái gọi là “Người giữ mộ”, chính là nói những người bảo vệ phong ấn trấn quỷ, có rất nhiều nhiều thế hệ gia truyền, có rất nhiều người đã phát hiện phong ấn, tự nguyện trấn giữ.
Những người này cả đời đều vô danh, nhưng mỗi một người đều xứng đáng tôn trọng.
Người đàn ông thấp bé giơ gương đồng đi đến, tôi thấy rõ dáng vẻ của hắn, không khỏi nhíu mày.
Đây