Từ từ, lão già này sẽ không vẫn luôn đang rình coi tôi chứ?
Tôi rùng mình một cái, bỏ đi, tôi vẫn nên không cần để ý những chi tiết này.
Tôi một cái nồi đun thuốc, mua một cái bếp điện từ nhỏ, chờ buổi tối ánh trăng ra, thì bắt đầu đun móng tay của Tư Không Uy Viễn.
Móng tay kia vừa để vào trong nước, nước liền trở nên một mảng đen nhánh, bắt đầu ùng ục ùng ục nổi nước bong bóng, thoạt nhìn giống như thảo dược, trong không khí tràn ngập một mùi vị quỷ dị.
Mùi hương đó không thối, nhưng cũng không thơm, đặc biệt kỳ lạ.
Đun gần một giờ, nước đen trở nên vô cùng đặc sệt, và móng tay kia lại không nhừ một chút nào, bên trong tràn ngập một luồng linh khí nồng đậm, trong đó hỗn loạn quỷ khí và thi khí.
Tôi do dự một chút, thả ngọc bội của Chu Nguyên Hạo vào.
Với mắt thường có thể thấy được tốc độ của bắt đầu bị ngọc bội hấp thụ vào, tràn đầy một nồi, không đến năm phút, đã thấy đáy, mãi cho đến một giọt cuối cùng đều bị hấp thu, ngọc bội bỗng nhiên tỏa sáng mãnh liệt, từ trong nồi bay lên, bay ở giữa không trung.
Tất cả ánh trăng xung quanh đều bị ngọc bội hấp dẫn lại, cảm giác cả toà nhà tối sầm lại, tất cả ánh trăng đều bị nó hấp thu.
Hấp thu ánh trăng giằng co suốt mười phút, ngọc bội bỗng nhiên dừng trong tay tôi, sau đó một đôi cánh tay cường tráng từ phía sau vươn ra ôm chặt lấy tôi.
“Nguyên Hạo.
” Tôi kích động đến mức nước mắt đều sắp chảy ra, xoay người, kích động ôm lấy anh ấy, anh ấy xoa xoa đầu tôi, nói: “Được rồi, Khương Lăng, chẳng phải anh đây rồi sao?”
Tôi hít hít cái mũi, vành mắt đỏ hồng nói: “Anh làm em sợ muốn chết.
” Tiếp theo, tôi lại vui mừng nói: “Anh thăng cấp rồi sao? Hiện tại là…… quỷ nhiếp thanh trung cấp?”
Anh ấy mỉm cười gật gật đầu, tôi vô cùng vui sướng, như vậy xem ra, sang năm đột phá cấp bậc quỷ tướng, rất có hy vọng.
Anh ấy ôm tôi, an ủi tôi một hồi, bỗng nhiên nói: “Vừa rồi dường như tôi cảm giác được thi khí trên người cương thi?”
Trong lòng tôi lộp bộp một chút, kể chi tiết lại chân tướng một lần, mặt anh ấy càng ngày càng đen, nhìn tôi đến kinh hồn táng đảm.
Anh ấy xoay người đi ra ngoài, tôi sốt ruột, gọi anh ấy lại: “Anh muốn làm gì? Không phải là đi tìm hắn đánh một trận chứ? Vết thương của anh vừa mới đỡ!”
Anh ấy dừng bước, nghiêng đầu, tôi chỉ nhìn thấy góc mặt : “Yên tâm, tôi có chừng mực.
”
Nhìn cánh cửa phía sau anh ấy khép lại, tôi đau đầu mà túm lấy đầu tóc mình, chuyện dường như đã bị tôi làm đến mức càng ngày càng không xong.
Lúc này chung cư trong tầng, Tư Không Uy Viễn ngồi ở trên sô pha chơi di động, hắn vừa mới học chơi game online xong, loại cổ phong, hắn vừa mới vượt qua thời kỳ tân binh, thăng chức lên chiến sĩ.
Đúng lúc này, rèm cửa bị gió thổi tung lên, Tư Không Uy Viễn không ngẩng đầu, đôi tay không ngừng thao tác trên màn hình: