Mạc Thiên Phàm niệm xong chú ngữ, sau đó vươn tay về phía hạt máu, hạt máu được chia làm hai, một hạt đập vào lòng bàn tay tôi, hạt kia đập vào lòng bàn tay của hắn, ngay sau đó một dòng nước ấm chảy vào trong cơ thể, nguyên đan kia mang đến sức mạnh cuồng bạo, tại đây dưới dòng nước ấm, bắt đầu nhanh chóng tắt.
Cảm giác đó giống như một ngọn núi lửa đang phun trào, đột nhiên bị nguội đi nhanh chóng, và toàn bộ dung nham đã đông đặc lại thành nham thạch.
Tôi cảm giác cơ thể của mình tràn ngập sức mạnh, đã thuận lợi từ tam phẩm sơ cấp, lên tới tam phẩm trung cấp.
Đau đớn nhanh chóng biến mất, tôi cúi đầu thì thấy, phát hiện trong lòng bàn tay của mình hiện ra một chân dung của hồ ly, chân dung hơi hơi sáng lên ánh sáng màu đỏ, sau đó thì biến mất.
“Cái này, chính là ấn ký của khế ước chính và phụ.
” Mạc Thiên Phàm nói, “Nhưng, tuy rằng hiện tại cô trên danh nghĩa là chủ nhân của tôi, nhưng nếu cô cho rằng có thể hạ mệnh lệnh cho tôi, vậy cô đã quá ngây thơ rồi.
”
Tôi có chút á khẩu, đã biết sẽ như vậy.
Mạc Thiên Phàm nói: “Sau này, trừ phi cô gặp nguy hiểm đến tính mạng, lập tức phải chết, nếu không thì đừng tới quấy rầy tôi.
Còn nữa, sau này làm chuyện gì, đều phải nghĩ đến cô là chủ nhân của tôi, tuyệt đối không thể khiến tôi mất mặt, biết không?”
Tôi càng hết chỗ nói nổi, rốt cuộc anh là chủ nhân, hay tôi là chủ nhân.
“Được rồi, những cái khác sau này tôi nghĩ ra lại nói.
” Mạc Thiên Phàm búng tay một cái một tiếng bùm, chúng tôi thấy hoa mắt, phát hiện mình xuất hiện ở trong một WC của quảng trường Vạn Đạt, WC này cách hồ cũng không xa.
Và tên đàn ông Nhật Quốc diêm dúa loè loẹt kia đang ở bên cạnh chúng tôi, còn đang liên tục hôn mê.
Chu Nguyên Hạo trói hắn lại, tôi gọi điện cho Trương Hoằng Thái của phái Mai Sơn, nói với anh ta ở đây khả năng có một người âm dương liêu cao cấp, trong giọng nói của Trương Hoằng Thái tràn đầy vui mừng, đây chính là một công lao không nhỏ.
Rất nhanh, đã có người của Mai Sơn đến, mang người đi, chúng tôi từ WC ra, phát hiện một đống lộn xộn bên kia hồ.
Hoá ra tên đàn ông kia ục ịch kia hạ lệnh đào ba thước đất cũng phải tìm ra An Bội, không ngờ rằng, đào mãi đào mãi lại đào ra Mạc Thiên Phàm.
Mạc Thiên Phàm chui ra từ trong nước bùn, túm lấy người đàn ông ục ịch rồi khóc, gào đến toàn bộ phố đều nghe thấy được.
Người đàn ông ục ịch gọi người tới mang hắn đi, ai ngờ hắn giống như con cá thu trơn trượt, mấy người bảo vệ cao lớn thô kệch lại không túm được hắn.
Hắn quấn lay người đàn ông ục ịch, muốn hắn ta nhất định phải đưa tiền công, bằng không không để yên cho hắn ta.
Người đàn ông ục ịch bị hắn làm phiền đến