Nữ hầu thấy hai người chối từ lẫn nhau, cười nói: “Ông Tư, bà Tư, hai người không cần như vậy.
Hai người đã trông coi cô Tư cả ngày, đều rất mệt mỏi, cả hai người đều đi nghỉ ngơi một chút, nơi này giao cho tôi là được.
”
“Chuyện này, chuyện này làm sao mà được?” Vợ chồng Tư Hà Quân làm cả một đời bách tính bình dân, trong nhà ngay cả một người quét dọn vệ sinh đều chưa từng thuê, càng không có ý tứ sai sử người hầu.
Nữ hầu cười nói: “Đây đều là chuyện thuộc về bổn phận của tôi, ngài Chu đã phân phó cho tôi phải chiếu cố mọi người thật tốt, tôi lại không thể chỉ nhận tiền mà không làm việc đúng không? Hai người cũng chớ xem thường tôi, trước kia tôi từng làm hộ công trong bệnh viện, sức khỏe rất tốt, còn có một chút kiến thức của hộ lý, chăm sóc cô Tư tuyệt đối không có vấn đề.
”
Hai người quả thật có chút mỏi mệt, không tiếp tục chối từ: “Vậy thím Kim, nơi này làm phiền cô.
”
“Không phiền phức, không phiền phức.
” Thím Kim phất tay nói, “Thức ăn khuya ở trong nhà ăn, vẫn còn nóng hổi.
”
Hai người đi xuống lầu, Thím Kim dọn dẹp căn phòng trong chốc lát, trời cũng sắp sáng rồi nên lấy một chậu nước đến, cho lau thân thể Tư Thuần Nhi.
Khi bà lau đến ngực thì lại phát hiện vết thương nơi đó biến mất, trong lòng cảm thấy kỳ quái, trước đó Tư phu nhân còn phân phó, nói trên ngực cô có vết sẹo bị sắt in vào còn chưa lành hẳn, lúc lau chú ý một chút, nhưng nơi này làm gì có vết sẹo nào đâu chứ?
Chẳng lẽ vết sẹo ở nơi khác?
Bà cởi quần áo của Tư Thuần Nhi ra, lau từ ngực xuống, khi lau đến bụng lại phát hiện bụng của cô bị thổi phồng lên giống như một quả cầu.
Bà giật nảy mình, cô Tư mang thai rồi sao? Không có mà, lúc ban ngày bà đã giúp cô thay quần áo, bụng không lớn như vậy mà?
Đúng lúc này, bà trông thấy làn da Tư Thuần Nhi nâng lên, nhìn có chút giống gương mặt của một đứa trẻ.
“A!” Có đôi khi, thai nhi loạn động trong bụng, trên bụng người mẹ sẽ xuất hiện dấu tay nhỏ hoặc là chân nhỏ, nhưng cho tới bây giờ bà chưa thấy qua trên bụng có thể xuất hiện khuôn mặt.
Quái vật!
Trong lòng bà lập tức liền nghĩ đến, trong bụng Tư Thuần Nhi là một thai quỷ.
Bà bị dọa đến sắc mặt trắng bệch, quay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hô to: “Ông Tư, bà Tư, không hay rồi.
”
Hai người đã ăn xong bữa khuya, đang nằm ngủ, nhưng ngủ không được sâu, nghe bà gọi như thế, hai người liền khoác quần áo chạy ra ngoài: “Thím Kim, xảy ra chuyện gì rồi?”
Thím Kim cuống quít nói: “Ông Tư, hai, hai người mau đến xem, cô Tư xảy ra chuyện.
”
Ba người vội vã chạy vào phòng ngủ, lại trông