Chu Thủy Lam nhíu mày, không nhịn được nói: “Ba à, ba như vậy chẳng phải không công bằng rồi sao.
”
Ông cụ Chu giương mắt nhìn về phía bà ta: “Hả? Lam Lam cảm thấy không công bằng sao? Con nói xem không công bằng ở chỗ nào?”
“Thứ chúng con đưa cho ba đều là bảo vật vô giá.
”
Chu Thủy Lam nói: “Ba nhiều nhất cũng chỉ khen đôi câu, mà con nhóc này đưa cho ba một thứ không biết là thứ đồ chơi gì thì ba lại coi trọng như vậy.
”
Ông cụ Chu cười ha ha lên hai tiếng, giơ con ngựa gốm trong tay lên: “Con biết đây là cái gì không?”
“Không phải chỉ là một con ngựa gốm thôi sao?”
Chu Thủy Lam oan ức nói.
Ông cụ Chu lại nhìn mọi người một lát: “Mấy người các con nói xem, đây là cái gì?”
Tất cả mọi người đều không nói lời nào, chỉ có vị nữ giám đốc bá đạo kia đi ra, cười nói: “Ba, đây là một con Đường Tam Thải.
”(Đường Tam Thải là một loại gốm màu thời Đường) Nghe được ba chữ Đường Tam Thải, mọi người đều giật cả mình.
Một con ngựa có vẻ ngoài xấu xí như vậy mà lại là Đường Tam Thải tuyệt thế kia sao?
Mặt Chu Thủy Lam đỏ lên, cảm thấy mình như là bị người ta tát mạnh một cái vào mặt vậy, trên mặt bỏng rát đau đớn.
Bà ta cắn răng, nói: “Ba, ba phải nhìn cho kỹ vào, bây giờ hàng giả làm cũng giống thật lắm đó.
”
Sắc mặt ông cụ Chu trầm xuống: “Cái khác không nói, nhưng linh khí trong món cổ này nặng như vậy thì cũng phải là đồ cổ hơn ngàn năm, mặc dù tuổi ba đã lớn, nhưng cũng không phải ông già hồ đồ, ngay cả cái này cũng không nhìn ra được.
”
Chu Thủy Lam còn muốn nói gì đó nhưng lại bị chồng và con gái bà ta kéo lại.
“Ba, vợ con cũng là kém hiểu biết, ba đừng chấp nhặt làm gì.
”
Chồng của Chu Thủy Lam liền vội vàng giải thích.
Ông cụ Chu hừ lạnh một tiếng, trong lòng Chu Thủy Lam còn chưa chịu khuất phục như cũng đành phải lùi sang một bên, không nói gì nữa.
Ông cụ Chu ôm con Đường Tam Thải đó vào ngực, hiển nhiên là rất vui vẻ, sau khi mở tiệc thì ông ta cũng để thím Lý cầm lấy nó và đứng ở một bên, vậy có thể nói là đã cho tôi