Ông cụ Chu nói: “Nguyên Hạo, lần này nhà họ Chu chúng ta, thật sự khắp nơi đều là địch, bởi vì cô nhóc họ Khương kia, chúng ta đã kết thù với Mai Sơn, Lãm Sơn từ sớm đã như hổ rình mồi với chúng ta, cứ tiếp tục như vậy, nhà họ Chu chúng ta thật sự không giữ nổi.”
Chu Nguyên Hạo đi về trước mấy bước, đến cạnh giường, cúi đầu nhìn ông lão trên giường, nói: “Ông muốn con làm gì, xin cứ nói thẳng.”
Ông cụ Chu nhìn người trẻ tuổi trước mặt, anh và người bố năm đó của ông, vị gia chủ nhà họ Chu chỉ cần hô một tiếng cả trăm người nghe theo, có sức hút nhân cách vô tận kia thật sự rất giống nhau, năm đó nếu anh không xảy ra chuyện, e rằng đã sớm tiếp nhận tất cả mọi việc của nhà họ Chu, nhà họ Chu cũng không khó khăn như bây giờ.
“Haiz.”
Ông ấy bất đắc dĩ thở dài: “Nguyên Hạo, bây giờ chỉ có một cách, mới có thể dập tắt lửa giận của Mai Sơn.”
Chu Nguyên Hạo không tiếp lời, đợi ông ấy nói hết những lời phía sau.
Ông cụ Chu nói: “Nếu con có thể tự tay bắt cô nhóc họ Khương kia, đưa đến Mai Sơn, có lẽ…”
“Ông nội.”
Chu Nguyên Hạo ngắt lời ông ấy, mặt không biểu cảm nói: “Ông có biết, tại sao nhà họ Chu lại lụn bại nhanh như vậy không?”
Ông cụ Chu khó hiểu nhìn anh, anh nói: “Bởi vì, tính cách của ông quá mềm yếu.”
Ông cụ Chu chấn động, không dám tin nhìn anh, đứa cháu trai này của ông ấy, trước giờ rất hiếu thảo với ông ấy, chưa từng dám chống đối ông ấy, hôm nay lại nói ra những lời không khách sáo như vậy.
Chu Nguyên Hạo nói tiếp: “Mai Sơn tức giận với chúng ta, không chỉ vì chuyện của Tiểu Lăng, đó chỉ là một nguyên nhân, nhà họ Chu chúng ta cây cao đón gió, bây giờ nhân tài cạn kiệt, rất nhiều người đều nhìn chúng ta chằm chằm.
Vào lúc này, chúng ta càng không thể thỏa hiệp, nếu không, để bọn họ cho rằng chúng ta dễ ức hiếp, sẽ hóa thân thành chim ưng, lập tức bổ nhào về phía chúng ta gặm nhấm sạch sẽ.
Ông nội, nếu ông cố còn, tuyệt đối sẽ không hạ lệnh như vậy.”
Ông cụ Chu bị anh làm nghẹn cho không nói nên lời, Chu Nguyên Hạo chậm rãi đi đến bên giường, nói: “Ông nội, nhà họ Chu bây giờ tuyệt đối không được yếu đuối.”
Trong lồng ngực ông cụ Chu nghẹn một ngụm khí không thoát ra được, buồn bực nói: “Sao ông lại không biết chứ, nhưng mà…”
“Nếu chúng ta yếu đuối, chuyện như vậy sẽ càng lúc càng nhiều.
Hôm nay, ông giao Tiểu Lăng ra, ngày mai lại hi sinh người nào đó, sau này lại hi sinh thêm ai khác, dần dần,