Trán ông ta chợt sáng một cái, ngay sau đó lập tức biến mất.
Tôi cúi đầu nhìn nơi nào đó của ông ta một cái, đồ chơi kia đã hoàn toàn mềm nhũn rồi.
“Đó là bùa Thanh Tâm.” Tôi nói: “Sau khi trúng bùa này, trong vòng ít nhất ba năm ông không thể làm loại chuyện đó, đây cũng là vì sức khoẻ của ông mà thôi.
Tổng giám đốc Nhiễm, ông nhìn ông một chút xem, mặc dù cơ thể mập mạp, nhưng mà là mập yếu.
Trọng tâm trống rỗng, đáy mắt xanh đen, đã sớm bị rượu và sắc đào rỗng cơ thể, giữ cho tâm trí trong sáng và ít ham muốn trong vòng ba năm, ông còn có thể sống lâu hơn một chút đấy.”
Tổng giám đốc Nhiễm dường như cũng cảm giác được cái gì, sắc mặt lập tức trở nên nhợt nhạt: “Cô, cô dám hạ độc với tôi?
Tôi nhất định phải ném cô vào tù…”
Tôi cười lạnh nói: “Tuỳ ông, ông có thể đến bệnh viện ngay bây giờ.
Có điều, chắc chắn là ông cũng không tra ra được cái gì đâu.”
Dứt lời, tôi xoay người, nói với Khương Kha: “Chúng ta đi thôi nào.”
Khương Kha gật đầu một cái, vội vàng đi theo sau.
Sắc mặt Tổng giám đốc Nhiễm vô cùng đáng sợ, giống như muốn ăn thịt người, ông ta quát to một tiếng nhào về phía chúng tôi.
Tôi xoay người, đạp thẳng một cái vào ngực ông ta.
Ông ta bay ra ngoài, đụng ngã một đám giá áo bằng sắt.
“Họ Khương kia, chúng ta cùng nhìn xem, tao sẽ không tha cho chúng mày.” Tổng giám đốc Nhiễm gầm thét: “Tao muốn giết chúng mày, giết chúng mày!”
“Ngu dốt.” Tôi liếc mắt, thấp giọng nói.
Đi ra khỏi phòng dành cho Nhân viên nhặt bóng, Khương Kha dùng ánh mắt tràn ngập sùng bái nhìn tôi, nói: “Chị, chị thật là lợi hại.”
Tôi vỗ đầu cậu ta nhè nhẹ, nói: “Học thuật pháp cho giỏi, sớm muộn gì em cũng sẽ lợi hại giống như chị thôi.”
Ánh mắt Khương Kha sáng lên: “Có thật không?”
“Kha, em tránh xa ra một chút.” Tôi thấp giọng nói.
“Chị, em sẽ không rời khỏi chị đâu.” Cậu ấy cắn môi nói.
“Nghe lời đi, em cứ xem như coi kịch vui.
Ba phút, chị sẽ chiến đấu