Chu Nguyên Hạo lạnh giọng nói: “Đương nhiên là giết rồi, những kẻ như vậy, có lưu lại cũng chỉ là mầm họa mà thôi.”
“Được, anh Chu.” Vương Diễm Lương trả lời một tiếng, rút ra kiếm nhỏ phòng thân của cô ta, một kiếm đâm tới sau lưng phi cương kia, đâm xuyên qua trái tim của gã, xuyên thẳng ra phía trước.
Máu đen lập tức bắn tung tóe, Vương Diễm Lương giẫm xuống một cước trên lưng gã ta, dùng sức lôi kéo.
Kiếm nhỏ rút ra, phi cương kia lung lay một chút rồi cứ vậy mà ngã xuống.
Tôi dìu Tư Thuần Nhi đứng dậy, bởi vì Tư Thuần Nhi đã một thời gian dài không được ăn cơm, hai mắt đỏ tươi, ánh mắt cô ấy nhìn tôi cũng có chút quỷ dị.
“Thực xin lỗi.” Cô ấy vội vàng vén tóc lên.
Chu Nguyên Hạo lấy ra một miếng thịt tươi đưa cho cô ấy: “Ăn trước một chút, bổ sung một ít thể lực, lát nữa e là còn phải đánh một trận đánh ác liệt nữa.”
“Trận đánh ác liệt gì cơ?” Tôi nhìn Tư Thuần Nhi cầm lấy miếngg thịt tươi, ăn như hổ đói, gần như sắp sửa nuốt luôn đầu lưỡi vào trong rồi.
Đó cũng không phải là thịt người, mà là thịt bò loại tốt nhất.
Mặc dù đối với cương thi mà nói, vẫn kém hơn thịt người một chút, nhưng dùng để bổ sung thể lực thì không thành vấn đề.
Chu Nguyên Hạo cười cười với tôi, nói: “Em cảm thấy Lục Thương Quyền thật sự ngu xuẩn như vậy hay sao? Sau khi rời khỏi chỉ có thể để lại mấy phi cương dốt nát này đến đóng ở đại bản doanh của gã ta ư?”
Mà ở bên kia thành phố, bên trong khu D, Lục Thương Quyền và Tư Không Uy Viễn, Ngao Dũng ba người đã giao thủ qua vài lần.
Cả người ba người đều là máu, đặc biệt là Ngao Dũng, cả cánh tay phải máu thịt be bét, vết thương sâu đến nỗi có thể thấy được xương, trên cơ bản là đã bị phế bỏ rồi.
Trên trán Lục Thương Quyền có một vết sẹo thật lớn, máu đen theo miệng vết thương tuôn ra, bao phủ nửa gương mặt của gã ta.
Khóe miệng gã ta hiện lên một nụ cười hung ác nham hiểm, lạnh lùng nhìn Tư Không Uy Viễn: “Chẳng lẽ chúng mày thực sự cho rằng bọn họ có thể bình yên vô sự chạy trốn ra khỏi trang viên của tao hay sao?”
Sắc mặt Tư Không Uy Viễn trầm xuống.
“Anh cũng không phải một người trốn ra được.”
Tôi nghe những lời mà Chu Nguyên Hạo nói, không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh.
“Vậy thì còn chờ gì nữa, đi mau!” Tôi lo lắng nói.
Lời còn chưa dứt, chợt nghe thấy bên dưới nền đất truyền tới một tiếng gầm giận dữ.
Mặt đất bắt đầu run rẩy, nứt ra từng cái khe lớn, một luồng quỷ khí mạnh mẽ xông ra từ trong khe.
Dưới chân của tôi vừa vặn có