Tim của tôi như bị xé nát, đau đến mức tôi không nói nên lời, qua một lúc lâu sau tôi mới nắm lấy ống quần của anh, dùng ánh mắt đau đớn nhìn anh ấy: “Chu Nguyên Hạo, anh hận tôi đến như vậy sao?”
Anh ta cúi đầu, nhẹ giọng nói ở bên tai tôi: “Tôi hận không thể băm cô ra làm nhiều mảnh.
”
Tôi hít sâu một hơi, nói: “Dù kiếp trước tôi đã làm ra chuyện có lỗi với anh nhưng tôi cũng đã phải trả cái giá rất lớn rồi, tôi đã thành người thường rồi, anh, anh cũng không thể buông tha cho tôi sao?”
Giọng nói của tôi hơi run rẩy, tôi mở to hai mắt, dùng ánh mắt vô cùng đáng thương nhìn anh, tôi đánh cược, cược rằng anh ấy vẫn còn có một chút tình cảm đối với tôi, nếu ngay cả một chút tình cảm đó cũng chỉ là ảo tưởng của tôi, vậy thì đó là số mệnh của tôi đã định rằng tôi sẽ chết ở đây vào ngày hôm nay rồi.
“Buông tha cho cô?” Đôi mắt Chu Nguyên Hạo hơi híp lại, tôi vội vàng gật đầu, đôi mắt tràn ngập vẻ cầu xin đáng thương nhất, anh ấy lại cười lạnh một tiếng: “Trong từ điển của Quỷ đế Thừa Hạo tôi không có cái từ buông tha này.
”
Anh ấy ôm tôi đứng lên, tôi nhìn thoáng qua dung nham đang dâng trào dưới chân, chỉ hơi nóng bốc lên thôi mà đã làm cho hai chân tôi nổi lên mấy vết bỏng rộp rồi.
Không, tôi không muốn chết, tôi cũng không muốn bị tàn phế.
Cái khó ló cái khôn, không biết tôi lấy sức lực ở đâu, đột nhiên nhào vào anh ấy, hôn lên môi của anh ấy.
Cơ thể Chu Nguyên Hạo cứng đờ ngay lập tức, tôi ôm chặt cổ anh ấy bằng bất cứ giá nào, dùng đầu lưỡi cạy mở môi của anh, luồn vào trong, quấn quýt với đầu lưỡi của anh.
Kỹ thuật hôn của tôi đều do anh dạy, tôi hiểu rõ anh vô cùng\, mỗi một động tác đều có thể thành công chạm đến nơi mềm mại nhất của anh ấy.
Anh sửng sốt chừng một phút mới lấy lại tinh thần, hung hăng ném tôi xuống đất, lộ ra vẻ mặt cực kỳ ghét bỏ.
“Phi Viêm, lúc trước tôi vẫn nghĩ rằng cô rất khí phách, không ngờ rằng khi đối mặt với sống chết cô lại là loại người không biết xấu hổ như vậy.
”
Trong mắt tôi chứa đầy nước mắt, đương nhiên tôi biết đây là hành động rất không biết xấu hổ, nhưng đây là thời khắc sinh tử, tôi không muốn vô duyên vô cớ chết ở chỗ này.
Chính tôi cũng không nghĩ rằng, vì mạng sống mà tôi lại có thể làm ra chuyện mất mặt như vậy.
Chắc hẳn do đối tượng là anh ấy nên tôi mới có thể như vậy, nếu đổi lại là một người khác, có lẽ tôi sẽ tình nguyện chịu chết cho xong.
Tôi cắn răng, dự định đánh cược một lần nữa, tôi dùng đôi mắt đau khổ bất lực nhìn anh, dùng giọng nói run rẩy đáng thương nhất gọi tên anh: “Nguyên Hạo…”
Anh ấy lại nhíu mày lần nữa, tôi nhìn thấy trong mắt anh có một sự đấu tranh tư tưởng, trong lòng tôi khẽ động, anh ấy có cảm giác với tôi.
Tôi bò lên phía trước hai bước, nắm lấy ống quần anh, để mặt lên chân anh, tiếp tục dùng giọng nói đau