Các nhà khoa học có thể không quan tâm đến tiền bạc, nhưng họ không thể không quan tâm đến danh tiếng được.
Tuy nhiên, họ nhanh chóng bị một nhóm xác ướp tấn công, mặc dù có mang theo súng nhưng họ vẫn hy sinh gần hết số lượng người, một số người còn bị hai con nhện khổng lồ vồ lấy làm mồi, số còn lại chạy trốn vào Hang Đuổi Gió, chỉ còn lại anh ta và hai tay vệ sĩ.
Để bảo vệ anh ta, hai người vệ sĩ đã bị cây mây đen giết chết, cơ thể của vệ sĩ đó cũng bị hạt giống của cây mạn đằng đó ký sinh, sống không được mấy ngày.
Vào thời khắc cuối cùng của cuộc đời, anh ta mơ mơ màng màng nghe thấy có tiếng gọi, như thể có hàng trăm nghìn người đang đồng thanh gọi tên anh ta, anh ta cố gắng đứng dậy và bước đến nơi phát ra tiếng gọi, không ngờ mặt đất đột ngột nứt ra, anh tôi đạp hụt chân rồi rơi xuống vực sâu hàng nghìn mét.
Anh ta cứ tưởng rằng mình chết chắc rồi, ai dè lúc rơi xuống lại hạ cánh an toàn xuống đất như thế, trước mặt anh ta là một đàn tế, cơ thể không tự chủ được mà bay lên, bay đến chỗ đàn tế, bị quái vật trên mười tám cây cột phun ra tia sáng ra bao vây, cứ thế mà đón nhận toàn bộ cơ nghiệp của tộc Hiên Viên.
Tôi nhìn anh ta, bây giờ anh ta có vẻ cao hơn trước một chút, trước đây anh tôi chỉ cao khoảng mét tám, bây giờ áng chừng phải cao đến mét chín rồi, cơ thể anh ta cũng rắn rỏi hơn chút, phần ngực trên trần trụi của anh ta phập phồng, cơ bắp cuồn cuộn rắn như thép.
Nói vậy chẳng hề quá chút nào, vóc dáng hiện giờ của anh ta đúng là vô cùng hoàn mỹ, ai ai cũng mong ước.
Còn thực lực của anh ta đương nhiên là đã đạt đến ngũ phẩm rồi, hơn nữa còn là ngũ phẩm cao cấp ,phải biết rằng trước đây anh ta chỉ là một người bình thường mà thôi.
Kế thừa năng lực thực sự lợi hại như vậy sao, cho nên tôi cũng muốn được truyền lại một tí năng lực, rõ ràng cũng là người với nhau mà anh được tôi không, đúng là tức chết tôi rồi cơ mà.
Đột nhiên, sắc mặt của Cao Thanh Hoàng thay đổi, anh ta kéo tôi ra sau, nhìn xuống vị trí gạch lát nền hình lục giác kia.
Gạch lát nền hình lục giác lại sáng lên, một bóng người mặc áo choàng đen chậm rãi bước tới.
Tôi hít sâu một hơi, đó là Chu Nguyên Hạo.
Vừa nghĩ đến anh ấy là phía sau lưng tôi lại đau nhói, tuy vết thương đã hoàn toàn lành lặn nhưng ám ảnh mà chiếc roi Hắc Long điện quang để lại trong lòng tôi vẫn còn rất sâu đậm.
Chu Nguyên Hạo ngẩng đầu lên nhìn chúng tôi, thấy cả hai chúng tôi đều đang trong tình trạng quần áo xộc xệch, sắc mặt anh ấy lập tức trầm xuống, trong mắt hiện lên một tia lửa giận vô cùng đáng sợ.
Quần áo của tôi từ lâu đã bị rách tả tơi rồi, trông chả khác nào một người ăn xin cả, cùng lắm thì vẫn che được một số bộ phận quan trọng.
Chiếc áo mặc trên người của Cao Thanh Hoàng chẳng biết đã bay đi từ lúc nào, bộ quần áo nghiệp vụ của anh ta