Lưu Tuấn Dũng trầm mặc trong chốc lát, nói: “Có một số chuyện, cần phải có người đứng ra làm.
Một bạn học ở trường cảnh sát của tôi, đi nằm vùng, ba năm chưa từng về nhà, gặp người thân ở trên đường, cũng phải làm bộ như không quen biết.
Còn có một tiền bối, ở mặt trận điều tra đặc biệt này rất nhiều năm.
Nếu như ai cũng không muốn hy sinh, quốc gia này, ai sẽ là người bảo vệ đây?”
Ánh mắt của tôi từ trên mặt cô ta chuyển tới những cảnh sát khác.
Ánh mắt bọn họ nghiêm nghị, trong mắt lấp lánh, nhiệt huyết trong cơ thể tôi lập tức sôi trào.
“Được.” Tôi nói: “Đã như vậy, kính nhờ các vị.”
Tôi cúi người thật sâu với bọn họ, sau đó móc ra một lá bùa vẫn chưa được cắt rọc ở trong túi đeo sau lưng ra.
Tôi bày lá bùa ở trên mặt đất, hỏi rõ tên của bọn họ, sau đó lấy bút lông mực đỏ ra, bắt đầu viết thoăn thoắt trên giấy.
Chữ tôi viết cũng không phải chữ viết thông thường, mà là quỷ thư, vì vậy tất cả mọi người đều nhìn không hiểu.
Viết đến chi chít dày đặc, tôi đã viết xong tên của tất cả bọn họ lên, sau đó cắn nát ngón trỏ của mình, rạch một cái lên trên trán.
Máu của tôi lập tức bị thiên nhãn hút vào, viên đá màu máu dần dần hiện lên, sau đó bắn ra một luồng ánh sáng vàng, rơi vào trong lá bùa, phía trên xuất hiện một cái ngọc tỷ hình lập phương.
Trên ngọc tỷ là một dòng quỷ thư: Ấn Trấn ngục tướng quân.
Sau khi viết xong, tôi cầm lá bùa, ngẩng đầu nhìn về phía hư không cao giọng nói: “Trấn ngục Tướng quân Phi Viêm trân trọng dâng lên, đang lúc hai giới sinh tử tồn vong, mời phong người phàm Tư Hoàng Lăng làm Phó tướng Trấn Ngục quân, phong các người phàm Lưu Tuấn Dũng làm quân sĩ Trấn Ngục quân.
Tuy rằng Tư Hoàng Lăng bọn họ là người phàm, nhưng đã hàng yêu trừ ma ở nhân gian, lập được những công lao to lớn.
Hôm nay hai giới mất cân bằng, ác quỷ phàm trần hoành hành, chuyện gấp phải tòng quyền, mời trời cao phá lệ ban tước!”
Dứt lời, tay tôi run một cái, lá bùa chợt bị thiêu cháy, trôi lơ lửng giữa không trung, từng chút hoá thành tro bụi.
Trai tim tôi lập tức vọt lên tới tận cổ