Tôi nhìn kỹ thân thể hắn ta, phát hiện ở đan điền mơ hồ có ánh sáng đỏ loé lên.
Trong lòng tôi cả kinh, hắn ta đang đốt hồn thể hay sao?
Quỷ đốt hồn thể chiến đấu, cũng giống như người sống đốt sinh mệnh để chiến đấu vậy, như vậy là muốn mất cả chì lẫn chài đây mà.
Không đúng, với tính cách âm hiểm xảo trá của quỷ vương Thư Tần, hắn ta sẽ không làm như vậy đâu.
Chẳng lẽ… là có người khác thao túng bọn họ ở sau màn?
Tôi nhất thời cảm thấy sống lưng phát lạnh.
Có thể thao túng quỷ vương, ít nhất phải có cấp bậc quỷ đế, thậm chí, có khi còn mạnh hơn!
Bỗng nhiên, Tư Hoàng Lăng phát ra một tiếng kêu đau, cả người bay ra ngoài, ngã xuống, tôi vội vàng tung người lên, tiếp lấy anh ấy, tay phải của anh ấy đã máu thịt mơ hồ.
Tôi lập tức đút một viên đan dược cho anh ấy, anh ấy nắm tay tôi nói: “Tôi không sao.”
Tôi ngẩng đầu nhìn về phía Thư Tần, rõ ràng cả người hắn ta máu thịt mơ hồ, bị thương rất nặng, lúc này lại giống như một người không sao cả vậy, hành động tự nhiên, ánh sáng đỏ loé lên trong mắt, trên gương mặt thối rữa lộ ra biểu cảm điên cuồng.
“Phi Viêm, rốt cuộc cũng đã đến lượt cô rồi.” Hắn ta chậm rãi đi tới, tựa như lại nhớ đến cái gì, cười nói: “Tu vi của cô bây giờ thấp như vậy, giết cô thì có gì vui chứ? Không bằng tôi đi phá huỷ Cột trụ không gian trước đã, rồi lại tới phục vụ cô.”
“Dừng tay!” Tôi hoảng sợ gào thét.
Hắn ta xoay người, đi tới trước Cột trụ không gian, quay đầu lại thưởng thức biểu cảm của tôi.
Lúc nhìn thấy mặt tôi lộ ra biểu cảm hoảng sợ, hắn ta nở nụ cười thoả mãn, sau đó lấy ra một hạt châu màu đỏ, dán lên cái cột nhọn màu đen.
Đó là…
Trong lòng tôi kinh hãi.
Đó là máu, ẩn chứa quỷ khí vô tận.
Quỷ khí trong máu này nặng như vậy, chẳng lẽ là đến từ những con quỷ viễn cổ khủng bố ở tầng địa ngục thứ mười tám hay sao?
Tôi đột nhiên nhớ đến một giấc mộng trước đây.
Một người đàn ông tóc đỏ áo đó nói với tôi, Thiên nhãn trên trán tôi là của anh ta, anh ta nhất định sẽ đến đoạt lại đồ của mình.
Chẳng lẽ, đó là máu của anh ta hay sao?
Động tác của Thư Tần ngừng một lát, lại rụt về, tựa như cảm thấy chưa hết hả giận, bèn