Khuôn mặt của tôi trầm xuống, xoay người cưỡi lên eo anh, bóp cổ anh: “Anh nghe kỹ cho tôi, tôi mới là chủ nhân, mà anh chính là chiến lợi phẩm của tôi.
”
Lời còn chưa nói xong, trong mắt tôi bỗng nhiên sáng lên ánh sáng màu đỏ, tôi đột nhiên cảm thấy đau đầu muốn nứt ra, tôi ôm đầu lăn lộn, đau đớn lăn xuống giường.
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo có sự thay đổi lớn, vội vàng ôm tôi lên, trong mắt tôi đột nhiên lộ ra tàn nhẫn, tôi mạnh mẽ bóp cổ anh, nâng anh lên, tay kia đột nhiên đâm vào ngực anh.
Anh căn bản không hề phòng bị tôi, tay tôi xuyên qua tim anh, từ sau lưng anh đâm ra ngoài.
Ngay lập tức anh nắm lấy cổ tay tôi rồi tin tưởng nhìn tôi: “Khương Lăng?”
Trên mặt tôi lộ ra nụ cười âm hiểm quỷ dị.
Khuôn mặt của anh đau đớn, anh giơ tay lên nhẹ nhàng vuốt ve má tôi: “Khương Lăng, tỉnh lại đi.
”
Tôi kêu rên một tiếng, ném anh xuống, đầu đau sắp nứt ra, tôi đã hoàn toàn không có ý thức gì nữa rồi, chỉ ôm đầu không ngừng lăn lộn kêu thảm thiết.
“Khương Lăng, Khương Lăng.
” Anh gọi tên tôi, ngực trái mơ hồ có lỗ hổng đầy máu và thịt, anh khó khăn gắng gượng bò về phía tôi, cố gắng giơ bàn tay của mình về phía tôi, nhưng chưa chạm được vào tôi thì đã vô lực gục xuống rồi.
Không biết đầu đau bao lâu, tôi chậm rãi đứng dậy, ánh mắt trống rỗng, trong mắt hồng quang lóe lên, khóe miệng mỉm cười quỷ dị, tựa như quỷ khóc từ trong địa ngục bò ra.
Tôi mặc quần áo vào, xoay người bước ra khỏi cửa.
Tôi chạy trong thành phố vào ban đêm, ý thức của tôi bị một luồng khí tức màu đỏ máu ở một nơi sâu trong cơ thể đè ép.
Lúc trước Phong Sơ giấu một luồng khí tức huyết sắc trong thân thể quỷ vương Nhược Khê, bố trí để cho khi thiên nhãn của tôi cắn nuốt quỷ vương Nhược Khê, một luồng khí tức cũng tiến vào trong thân thể tôi, chính nó là thứ đã khiến cho tôi tẩu hỏa nhập