Chu Nguyên Hạo nhận được tin tức thì vội vàng trở về, nhìn thấy Nguyệt Hy đang ngủ say thì sắc mặt anh cứng ngắc, trầm đến mức có thể nhỏ ra nước.
“Là do lúc trước anh nhân từ.
” Chu Nguyên Hạo nói: “Lần sau nếu gặp lại Phong Sơ, anh nhất định sẽ lấy mạng cậu ta.
”
“Mẹ ơi?” Nguyệt Hy cong mắt, chúng tôi lập tức vây quanh, Nguyệt Hy nói: “Mẹ ơi, con vừa mơ một giấc mơ.
”
“Con mơ cái gì?” Tôi dịu dàng hỏi.
Nguyệt Hy nói: “Con mơ thấy một bàn thức ăn rất ngon, chỉ là bây giờ con còn nhỏ quá, ăn không hết.
Khi nào con lớn, con nhất định sẽ ăn sạch sẽ nó luôn!”
Tôi nở nụ cười, thế mà con bé lại coi Phong Sơ là thức ăn, tôi nhẹ vuốt ve khuôn mặt bánh bao mềm mịn của con bé, sau khi con bé lớn lên, có thực lực mạnh như thế nào, có lẽ thật sự có thể một ngụm nuốt trọnn luôn Phong Sơ cũng không biết chừng.
Dỗ Nguyệt Hy ngủ tiếp, tôi trộm hỏi Chu Nguyên Hạo, lũ người đồng minh phản nhân loại kia đã điều tra thế nào rồi, anh để tôi tựa vào lòng anh, nói: “Khương Lăng, chuyện đồng minh phản nhân loại kia, anh đã tra ra manh mối rồi, anh dự định phải xa nhà một chuyến.
”
Anh cười lạnh một tiếng: “Chưa từng có ai sau khi gây tổn thương cho anh mà còn có thể sống bình yên được.
”
Tôi nói: “Em cũng đi với anh.
”
Chu Nguyên Hạo ôm tôi, nhẹ hôn một cái lên trán tôi: “Không được, em phải ở lại bảo vệ Nguyệt Hy.
”
Tôi khẽ thở dài, đè ngực anh lại: “Em biết rồi, Nguyên Hạo, anh phải bảo trọng đấy.
”
Ngày hôm sau, ông cụ Diệp ra mặt, tuyên bố đuổi Chu Văn Mộc ra khỏi nhà, tịch thu họ của ông ta, không cho ông ta dùng họ Chu nữa, từ nay về sau, tất cả những việc ông ta làm đều không liên quan gì đến nhà họ Chu nữa.
Ban đêm, Chu Nguyên Hạo rời khỏi nhà họ Chu, đi đến Thiểm Vực.
Những cao thủ của nhà họ Chu đều không có tác dụng gì cả, tôi gọi Tống Anh đến đây giúp tôi.
Nguyệt Hy còn quá nhỏ, nếu chúng tôi luôn giam cầm cô bé trong nhà, không cho