Sau khi thư ký Chu đi, bà Hạ nổi giận đùng đùng quát chồng mình: “Bố tôi chỉ ngoài miệng nói như vậy thôi, ông ấy tuyệt đối sẽ không mặc kệ chúng ta!”
Hạ Đông Hưng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nhìn qua bà ta, lại nhìn con trai mình một chút, nói: “Tính tình của bố mà bà còn không biết sao? Ông ta chưa hề nói được không làm được, vì chính tiền đồ và địa vị của ông ấy, đừng nói là mặc kệ chúng ta, chính là đoạn tuyệt quan hệ với chúng ta thì ông ấy cũng có thể làm được nữa đó.”
Sắc mặt bà Hạ lập tức trắng bệch, lảo đảo lui về phía sau mấy bước, ngồi ở ghế sô pha trên sân bay, cậu Hạ ngồi ở trên xe lăn, mặt mũi tràn đầy tức giận, nhưng cũng không thể làm gì được.
Hạ Đông Hưng nói; “Lần này, các người phải người phải mềm dẻo hơn một chút, đi xin lỗi nhà họ Chu, trước tiên phải vượt qua cửa ải khó khăn này, chờ qua chuyện này rồi, chúng ta lại tìm cách trừng trị bọn họ thật ác.”
Cậu Hạ cắn răng nói: “Bố nói rất đúng, quân tử báo thù mười năm chưa muộn.”
Tôi vừa ngủ trưa, vú Lý lập tức tới nói, bố con họ Hạ mang theo quà tới cửa thỉnh tội, đồng thời còn mở mịt nói, ông cụ Chu muốn nhắn cho tôi rằng như vậy là được rồi, đừng quá đắc chí.
Khóe miệng tôi cong cong, để Tống Anh chăm sóc tốt cho Nguyệt Hy, lại giữ bốn người quân Trấn Ngục ở lại bảo vệ Nguyệt Hy, sau đó tôi mới xoay người đi tới phòng khách.
Hai bố con nhà họ Hạ đều ở đó, bà Hạ cũng không có tới, có lẽ sợ bà ta lại gây ra chuyện xấu, Hạ Đông Hưng vừa mới nhìn thấy tôi, họ lập tức đứng lên, tươi cười nói: “Cô Khương, mạo muội quấy rầy cô rồi, xin cô đừng chê bai.
Thân thể của cô khá hơn chút nào không?”
Tôi cười nói: “Nhờ phúc của cậu Hạ, bệnh của tôi đã tốt hơn nhiều rồi.”
Hạ Đông Hưng lập tức xuất ra một hộp nhung nhỏ màu đỏ ra, nói: “Tôi nghe nói cô Khương bị bệnh, trong lòng tôi vô cùng lo lắng.
Trước đó vài ngày cái thằng con trai chẳng ra gì này có gây chút hiểu lầm với cô Khương, trong lòng tôi cũng rất áy náy.
Đây là tâm ý nho nhỏ của tôi, coi như tôi thay nó bồi tội với cô Khương, mong cô Khương đại nhân không chấp nhặt kẻ tiểu nhân, bao dung độ lượng mà tha thứ cho thằng con chẳng ra gì này của tôi.”
Tôi nhận lấy cái hộp nhung, mở ra xem, lại là cây linh