“Toàn bộ thành phố Kim Hoàng, đều do anh Chu đây một tay che trời, giờ nói mình là người bị hại đấy à? Ha ha, anh đã từng nhìn thấy ai xuống nước săn cá mập chưa?”
Chu Nguyên Hạo hờ hững nói: “Nếu đội trưởng Tần không tin, có thể hỏi viện trưởng xem.
”
Đang nói, viện trượng vội vàng chạy đến, không ngừng dùng khăn tay lau mồ hôi trên trán, vội nói: “Đội trưởng Tần, cậu phải bắt bằng được thằng khốn nạn đó, cậu xem đi, cái chỗ này của tôi thành gì này.
Văn vật cấp quốc gia mất mất ba thứ, rơi vỡ năm thứ, cậu nói, tôi phải bàn giao với quốc gia, với người dân ra sao bây giờ.
”
Đội trưởng Tần ánh mắt sâu xa lườm Chu Nguyên Hạo, nói: “Viện trưởng, những vật này của ông, không nhất định là bị người dị năng ẩn thân trộm đi?”
Viện trưởng giận dữ: “Cậu có ý gì? Chẳng lẽ cậu nói chúng tôi biển thủ hay sao?”
Đội trưởng Tần nói: “Ông hiểu lầm rồi, ý tôi là, lúc ấy bên trong phòng trưng bày không chỉ một mình cậu ta người dị năng.
”
Viện trưởng nhìn chúng tôi, nói: “Tuyệt đối không phải, cậu Chu và cô Khương đã quyên góp cho viện bảo tàng chúng tôi một số tiền lớn, số tiền này đủ để mua rất nhiều văn vật.
”
Ở thế giới song song này, giá cả của văn vật không quá đắt, không giống thế giới bên kia của chúng tôi, hét giá cao lên tận trời.
Đội trưởng Tần lạnh lùng cười nói: “Trước lúc điều tra rõ ràng, chúng tôi sẽ không bỏ qua bất cứ giả thuyết nào đâu.
”
Anh ta mở màn hình giám sát, tỉ mỉ kiểm tra nửa ngày, không có bất cứ điểm khả nghi nào, cuối cùng không thể làm gì, chỉ có thể thả chúng tôi đi.
Về đến nhà, tôi lấy ra một thanh dao nhỏ, rạch một đường vào đầu ngón tay, nặn ra một giọt máu, nhỏ lên chiếc túi, lập tức nó sáng lên một tầng sáng màu vàng.
Nháy mắt, chiếc túi bẩn thỉu bắt đầu biến hóa, trở nên mới toanh, ngay cả phù văn phía trên được thêu bằng chỉ đỏ đều rõ ràng, cầm trong tay cảm giác mềm mại như tơ lụa, dưới