Cậu ta sải bước ra ngoài cửa, nói: “Con quỷ cô nuôi kia à, sẽ không sao đâu, yên tâm đi.”
Ngoài cửa đậu một chiếc Porsche đen, cậu ta đặt tôi vào ghế phó lại, vừa định lái xe thì bỗng dưng Chu Nguyên Hạo xuất hiện ngay trước mũi xe, cản lại đường đi.
“Đứng lại đó.”
Ánh mắt anh lạnh lẽo khôn cùng: “Cậu muốn dẫn cô ấy đi đâu?”
Thẩm Tinh Diệp đáp: “Tất nhiên là dẫn cô ấy đi bệnh viện rồi.”
“Không cần.”
Chu Nguyên Hạo vung tay, một cái đầu lâu lập tức được ném vào trong người Thẩm Tinh Diệp.
Thẳm Tinh Diệp hơi biến sắc, lại ném đầu lâu khô quắt ấy qua một bên: “Có thể giết chết thứ mạnh như thế, đúng là lợi hại thật.”
Chu Nguyên Hạo tung người lên, đáp xuống ngay trước cửa xe, cúi đầu nhìn Thẩm Tinh Diệp, ánh mắt nheo lại, trông anh cực kỳ nguy hiểm: “Cậu tìm đến Khương Lăng, thật sự chỉ vì tìm một người bảo vệ thôi ư2”
Thẩm Tỉnh Diệp lạnh lùng nhìn lại anh: “Nếu không thì anh nghĩ là gì đây?”
“Thẩm Tỉnh Diệp, tôi đã điều tra cậu rồi.”
Chu Nguyên Hạo nói ngay: “Năm cậu mười hai tuổi ấy, khi đi theo chú của mình đi du lịch ở vùng núi thì cả hai đều mắt tích.
Ba năm sau, người ta phát hiện thi thể chú của cậu ngay dưới sườn núi, còn cậu thì sống trong một thôn nhỏ dưới chân núi.
Nghe bảo cậu bị ngã nên hỏng đầu, mắt trí nhớ, được một cặp vợ chồng lớn tuổi cứu giúp.”
Nói đến đây, ánh mắt anh dường như hóa thành một con dao bén ngót, gác thẳng lên cỗ Thẩm Tinh Diệp: “Ba năm cậu mắt tích kia, thật sự ở chung với hai vợ chồng kia sao?”
Khóe miệng Thẩm Tinh Diệp nhéch lên một nụ cười khẩy: “Chẳng phải anh điều tra tôi rồi đầy à2”
Chu Nguyên Hạo cười lạnh; “Thế thì, tôi hỏi cậu một câu cuối cùng.
Ngày đó, trong khoang chứa hàng trên máy bay, cậu thật sự ngắt đi ư?”
Lúc mới nghe cuộc hội thoại này tôi hãy còn mơ hồ, chẳng hiểu mô tê gì, thì khi nghe đến đây, tôi bỗng dưng giật bắn mình, không thể tin nổi mà nhìn Thẩm Tỉnh Diệp.
Khi ấy Chu Nguyên Hạo và Lý Anh Tú hợp lực đối phó với huyết quỷ, trên người Thẩm Tinh Diệp thì bọc bởi một cuộn vải vàng, ngắt xỉu trên đất.
Đoạn vải vàng kia vốn là pháp khí mà Lý Anh Tú dùng để bảo vệ cho cậu, khi ấy chúng tôi cũng chẳng quá để ý đến người bắt tỉnh này, chỉ cho rằng đó là một hành khách bình thường đã ngắt xỉu đi từ lúc nào mà thôi.
Tôi bị lộ bí mật về cơ thể cửu âm của mình trước mặt Lý Anh Tú, thế nên Chu Nguyên Hạo không hề do dự mà giết chết anh ta.
Bây giờ nghĩ kỹ lại, nếu như ngay từ đầu Thẩm Tinh Diệp không hề ngắt xỉu, mà hoàn toàn tỉnh táo nằm trong bóng tối quan sát tất thảy chúng tôi.
Điều đó thật sự quá đáng sợ, tâm cơ người này sâu hun hút.
Mà cậu ta cũng chỉ mới có hai mươi tuổi thôi đấy!
Nói như thế thì, con ma nhiếp thanh bị giam cầm dưới đấy mấy trăm năm cũng là do cậu ta cố ý thả ra ư?
Chính là vì để xử Chu Nguyên Hạo sao?
Thẩm Tinh Diệp bỗng dưng vươn tay đập nát cửa số xe, bóp lầy cỗ Chu Nguyên Hạo đang đứng ngay bên ngoài.
Chu Nguyên Hạo là quỷ hồn, người bình thường hoàn toàn không thể chạm đến anh được.
Thẩm Tinh Diệp cười nói: “Anh đúng là rất mạnh, mạnh ngoài dự đoán của tôi.
Nhưng mà, để giết được ma nhiếp thanh thì hẳn anh cũng đã bị thương khá nặng rồi, phải chứ? Bây giờ, anh nghĩ mình có thể đánh thắng được tôi hay sao?”
Chu Nguyên Hạo bắt lấy cổ tay cậu ta, dùng sức giựt phắt bàn tay đang bóp cổ mình ra, hai người vung tay so thực lực trong bóng tối, thực lực ngang bằng không phân được thắng thua.
“Cậu cứ thử mà xem.”
Chu Nguyên Hạo đáp trả.
Tôi siết lầy bả vai Thẩm Tinh Diệp, tức giận gắn: “Cậu lại lừa tôi!”
Thẩm Tinh Diệp nghiêng đầu nhìn lại tôi, khiến tôi khựng người lại: “Cô Khương à, cô bị thương, đừng cử động mạnh nữa.”
Tôi trợn mắt nhìn cậu ta trong vẻ chán ghét: “Vì để đạt được mục đích của mình mà ngay cả ông quản gia già đã theo cậu mấy mươi năm mà cậucũng đặng lòng hy sinh cho được.
Đúng là thứ súc sinh!”
Sắc mặt Thẩm Tỉnh Diệp tối hẳn đi, cậu ta giải thích: “Cô Khương, tôi có thể lầy danh dự người mẹ quá cố của mình ra thề, chuyện ma nhiếp thanh đúng là do tôi sắp xếp.
Nhưng, chuyện quản gia tôi thật sự là do sát thủ của Ân Sát giả trang mà thành.
Tôi cũng sau lần về nhà này mới phát giác quản gia đã bị tráo đi rồi.”
Tôi hừ lạnh, kiểu gì cũng không tin cậu ta nữa.
Thẩm Tinh Diệp cũng không nhìn tôi thêm nữa, mà quay sang phía Chu Nguyên Hạo: “Tôi không ngại chiến với anh một trận ra trò đâu.
Nhưng mà máy chỗ tối xung quanh đang có mai phục sẵn sàng hết rồi, bí mật mà anh cố sống có chết giữ cho bằng được, có khi sẽ bị họ phát hiện ra đấy.”
Sát khí dấy lên mạnh mẽ trong mắt Chu Nguyên Hạo: “Cậu đang uy hiếp tôi đấy à?”
“Chính xác.
Tôi đúng là đang uy hiếp anh đấy.”
Cậu ta cười nhếch mép: “Nhưng anh không thể không bị tôi uy hiếp nhỉ.”
Chu Nguyên Hạo hỏi: “Rốt cuộc thì cậu muốn thế nào?”
Thẩm Tinh Diệp vừa định lên tiếng thì Chu Nguyên Hạo đã ngắt lời anh ta: “Tôi tuyệt đối sẽ không san sẻ đâu.”
Thẩm Tinh Diệp cười: “Ai nói là tôi muốn san sẻ vậy?”
Chu Nguyên Hạo nheo mắt.
Thẩm Tỉnh Diệp tiếp tục nói: “Đừng tưởng ai cũng giống như anh, cần đàn bà giúp mới thăng cấp được.
Thẩm Tinh Diệp tôi từ mười hai tuổi đã tu đạo, chỉ ba năm đã lên bậc một rồi, dựa vào thiên phú và cố gắng, chứ cần chỉ dựa vào đàn bà.”
Sắc mặt Chu Nguyên Hạo trông đến là đặc sắc, anh trầm mặc một hồi, nói: “Đã vậy thì cậu còn bày ra đống trò này làm quái gì hả?”
Thẩm Tinh Diệp cười: “Tôi thừa nhận, đúng là trước đây tôi từng nảy sinh ý tham lam.
Nhưng mà, khi cô ấy đẩy ngã tôi, cứu tôi một mạng, thì tôi thay đổi ý nghĩ rồi.”
Anh ta