Nhật Ký Tình Nhân

Chiến tranh lạnh


trước sau

Kinh tế khó khăn, admin bán thêm máy cạo râu Yandou chính hãng , bạn nào yêu thích website nhớ đặt mua giúp admin, hàng siêu bền siêu rẻ chỉ 79K/1SP (Miễn phí giao hàng Free Extra), tặng bố, chồng, ny thì quá tốt. Thanks cả nhà. Xem ngay
**********

Cập nhật nhanh nhất trên Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




"Cậu sao thế? Đừng khóc nữa, có chuyện gì thì từ từ rồi nói " "Tôi, tôi, nhà tôi xảy ra chuyện rồi." “Sao chứ?" Cô ấy cứ không ngừng khóc, tâm trạng đang kích động nói đứt quãng không ra cả câu, tôi cau mày ngất lời có ấy "Bây giờ cậu ở đâu, mình đến tìm cậu Tiêu Dao nói cho tôi địa chỉ, tôi lập tức đi qua đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Là một bệnh viện, nhưng không phải ở Thanh Hải, là ở Tô Giang, cô ấy là người Tô Giang.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Khi tôi đi đến đó đã là mất ba tiếng đồng hồ, trả tiền xong tôi muốn gọi một cú điện thoại, nhưng điện thoại còn hai phần trăm pin, chưa kịp gọi thì điện thoại đã sập nguồn.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi không có cách nào, cũng không biết tên người nhà của Tiêu Dao, chỉ có thể tìm kiếm từng tầng một, khi tôi tìm đến tầng mười mấy thì nghe thấy tiếng khóc của Tiêu Dao.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi giảm giày cao gót đi tìm theo tiếng khóc đỏ, thì mới phát hiện ra sắc mặt Tiêu Dao vô cùng khó coi, cô ấy không cả trang điểm đến đây, cô đứng trước cửa phòng bệnh, bên cạnh có một người đàn ông, tôi lại gần nhìn rõ mới nhận ra là Triệu Mạnh Hưng. “Cô ấy sao thế?

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi chỉ vào Tiêu Dao. “Mẹ cô ấy bị bệnh, tình trạng của bà ấy rất tệ, cô ấy từ sáng đến giờ cũng chưa ăn gì, nếu tiên, cô chăm sóc cô ấy một chút, tôi đi mua chút đồ ăn về." “Được, anh đi đi, ở đây cứ giao cho tôi."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi đồng ý xong, Triệu Mạnh Hưng buông tay cô ấy ra, lập tức đi xuống tầng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Đợi đến khi anh ta rời đi rồi, Tiêu Dao mới ngẩng đầu lên nhìn tôi: “Tình hình rất tệ đúng không

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cô ấy gật đầu, lại lạc đầu, rồi lại gật đầu, cuối cùng khỏe miệng khẽ nhếch lên, bật khóc: “Tôi không biết, bệnh ở trong não, phải mổ, không dám đảm bảo một trăm phần trăm là không có chuyện gì

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cô ấy nghẹn ngào nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi ôm lấy cô ấy. Bố cô ấy mất sớm, mẹ cô ấy tái hôn sớm, cô ấy rất tức giận, tức giận tranh cãi với mẹ bao nhiều năm nay, nhưng lúc này, người đau lòng nhất vẫn là chó có cô ấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi hỏi cô ấy: "Người đàn ông đó đâu? Sao chỉ có một minh cậu?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cô ấy cười lạnh một tiếng: "Hư, đàn ông? Khi ngủ cùng thì là đàn ông của cô, đến khi giả xấu hết cảm thấy hứng thú rồi lại còn xảy ra chuyện ai còn nhận cô là ai chứ.”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi không tiếp lời, giơ ta ôm cô ấy vào lòng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Triệu Mạnh Hưng ra ngoài mua chút cháo và chút đồ ăn nhẹ mang về cho Tiêu Dao ăn, cô ấy nói cô không có không vị, ăn không vào, cuối cùng bị tôi và Triệu Mạnh Hưng bắt ép mới ăn được một chút.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tiêu Dao ăn xong, cô mệt mỏi cả một ngày, từ sáng sớm đã chạy tới, cô ấy mệt đến mức ngủ gật bên giường, Triệu Mạnh Hưng cởi áo khoác ngoài đắp lên người cô, sau đó đi ra khỏi phòng. Tôi không biết hai ngày nay bọn họ đã trải qua những gì, nhưng không khó để nhìn ra, một người con gái như Tiêu Dao đã phải chịu đựng những thăng trầm của cuộc sống này dường như quá sức sắp đổ gục rồi. Một người phụ nữ giao trái tim mình cho một người đàn ông, sự dựa dẫm cũng bắt đầu từ đó.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Điện thoại tôi hết pin, tôi đi ra ngoài đến quầy lễ tân muốn mượn cái sạc điện thoại, sạc điện thoại ở trước quầy đều là của cá nhân bọn họ không cho mượn ra ngoài được, chỉ có thể để điện thoại ở đó sạc, cuối cùng tôi cũng đồng ý.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Khi quay lại, đi ngang qua nghe thấy giọng nói của Triệu Mạnh Hưng. "Có thể chạc chắn không?" "Vậy được, ngày mai cậu giúp tôi sắp xếp liên hệ với bác sĩ Hạ, tối nay liền chuyển viện.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi sững sở, đợi đến khi anh ta gọi điện thoại xong mới xoay người trở lại phòng bệnh. Tiêu Dao ngủ khoảng hai tiếng mới dậy, lúc đó Triệu Mạnh

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Hưng vừa đúng lúc trở lại, còn đem theo một người đàn ông mặc áo vest đen đeo túi đang nói chuyện với bác sĩ chữa trị chính về chuyện chuyển viên.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cả cuộc nói chuyện, tôi và Tiêu Dao đều không có tham gia vào, đều là Triệu Mạnh Hưng cùng người mà anh ta đưa tới quyết định, đưa mẹ cô ấy tới Thanh Hải ngay trong đêm.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Ở trên xe Tiêu Dao cũng đã ngủ được một lúc, khi về đến Thanh Hải trời cũng đã hừng đông, ngày hôm sau Triệu Mạnh Hưng còn có hợp đồng cần phải bàn bạc, phải về chuẩn bị một chút, còn nói sẽ ở lại cùng cô đến sáng rồi mới quay về thay quần áo rồi đi bàn bạc chuyện hợp đồng, cuối cùng là bị Tiêu Dao bắt ép về. Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Sau khi anh ta rời đi, tôi và Tiêu Dao dựa vào ghế trong bệnh viện, nhiệt độ trong phòng có chút lạnh, cô ấy đạp chiếc chăn mà Triệu Mạnh Hưng trước khi rời đi cho người cầm vào, cô ấy nhìn chăm chăm vào giường, sững sờ một lúc lâu, mới nói: “Cậu nói xem, bà ấy tỉnh lại nhìn người đang ở bên cạnh bà là tôi thì sẽ có cảm xúc như thế nào?"

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tiêu Dao lòng dạ không xấu, mấy năm nay cô ở đi theo mấy tên đàn ông, lấy được không ít tiền, nhưng tiêu cũng rất nhiều, chi phí cho ca phẫu thuật này cũng không phải là một con số nhỏ, hơn nữa phẫu thuật rồi cũng không nằm chắc được một trăm phần trăm có thể qua khỏi cơn nguy hiểm, nhưng có văn kiên quyết làm, những năm nay tôi rất ít nghe thấy cô ấy nhắc đến mẹ, chỉ biết là mâu thuẫn rất sâu sắc, cô ấy rất hận mẹ của mình, chỉ vì mẹ cô ấy đi theo người đàn ông kia. “Có thể có tâm trạng thế nào chứ, giữa mẹ con làm gì có hạn thủ chứ "Hừ." Cô ấy cười lạnh một cái "là không có hận thù, tôi chỉ cảm thấy nực cười, ban đầu vì người đàn ông kia mà không màng tất cả bỏ rơi gia đình và tôi, cuối cùng khi mắc bệnh nặng, người đàn ông kia lại không thèm quan tâm chăm sóc để ý tới, đến lúc mở mắt ra nhìn người đang bên cạnh bà là tôi, bà ấy sẽ cảm thấy hối hận chuyện trước kia mình làm hay không. “Đã qua rồi, đều đã qua rồi

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi nằm tay Tiêu Dao, nói nhỏ bên tại cô, cô ấy chính là thuộc loại người điển hình miệng dao gắm tâm đậu hũ, khi nói còn mang theo giọng mũi đầu còn nhìn ra được sự thù hận của cô ấy đối với mẹ cô ấy chứ

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Buổi chiều, Triệu Mạnh Hưng không đến, bác sĩ mà anh ta tìm đến, sau khi hoàn thành một loạt những kiểm tra cho mẹ của Tiêu Dao liền xác định thời gian phẫu thuật, bác sĩ giới thiệu nói đó là một chuyên gia của Kinh Bắc, có ông ấy tỉ lệ phẫu thuật thành công cũng có thể nâng cao không ít.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Nói như vậy, tôi và Tiêu Dao cũng cảm thấy yên tâm phần nào.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi ở cùng cô ấy cho đến khi buổi tối Triệu Mạnh Hưng đến rồi mới đi, buổi sáng ngồi cùng Tiêu Dao trên ghế mấy tiếng đồng hồ, cũng không cảm thấy quá mệt, tôi lôi điện thoại ra mở máy, chưa đầy hai phút liền có mấy tin nhân đến, đều là của số 10086, hiển thị lời nhạc của quản gia

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi mở ra cuộc gọi nhỡ, đều là của Lục Kính Đình, tôi sửng sốt, khi đang định đi về, phía trước đột nhiên truyền đến tiếng giày cao gót giảm trên đất, khả ồn ào,
vừa đi vừa nổi nóng. Tôi nghe thấy giọng nói đó khá quen thuộc, ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Triệu Mộng Tuyết đang đi tới, bên cạnh cô ta còn có một người phụ nữ.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Ăn mặc khá giản dị, buộc tóc đuôi ngựa, cúi thấp đầu không nhìn rõ mặt, trong khoảng hai mươi tối, cũng không giống vú nuôi, dù sao thì nhìn thoáng qua cảm giác của tôi cho thấy hai người bọn họ không phải người cùng một thế giới

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Triệu Mộng Tuyết dẫn theo cô ta một trước một sau đi ra khỏi bệnh viện, trong tay của Triệu Mộng Tuyết đang cầm một tờ giấy, cô ta chỉ lên số liệu trong tờ giấy không ngừng mảng chửi người phụ nữ kia, cô ta nói quá nhanh, cụ thể là cái gì tôi cũng không nghe rõ, chỉ nhìn thấy người phụ nữ kia đi theo bị cô ta mắng suốt đường đi, "Lời tôi nói có rốt cuộc đã nghe thấy chưa? Tôi cho cô nhiều tiền như vậy, không phải là để nuôi một người vô tích sự như cô.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Triệu Mộng Tuyết có lẽ là bị thái độ không lên tiếng của cô ta làm cho tức giận, cuối cùng đập thắng tờ giấy đó lên trên mặt của người phụ nữ kia, rồi xoay người rời đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Cô ta đi rất vội vả, vừa đi vừa móc điện thoại ra gọi điện cho ai đó nên không chú ý đến tôi, đi qua trước mặt tôi, để lại người phụ nữ kia ở trên hành làng bệnh viện, dừng một lúc lâu lâu, ôm lấy tờ giấy ngồi xổm xuống khóc. Cập nhật chương mới nhất tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Chuyện không liên qua đến tôi, tôi vốn đi đã định đi ra ngoài rồi, còn chưa đi đến cửa, trong đầu chợt hiện lên ký ức bộ dạng cô gái nông thôn kia khóc, có thể là khiến tôi nhớ đến khi tôi ở Thanh Đông, cũng là bộ dạng không biết phải làm gì lại không ai giúp đỡ, nhưng lúc đó có Chu Phong xuất hiện chuộc tôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Ả, không, cũng không thể coi là chuộc, bây giờ nghĩ lại chẳng qua là kéo tôi từ vũng bùn này sang một vũng bùn khác mà thôi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi mua một gói khăn giấy và một chai nước khoảng trở lại trước mặt cô gái kia, lúc đó cô ấy vẫn giữ nguyên một tư thế đấy, tôi gọi cô ta một tiếng, đưa giấy và nước tới trước mặt cô ta, cô ta ngẩng đầu sững sở

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Khi nhìn thấy gương mặt của cô ấy, tôi giật mình: "Lộ Vẻ mặt cô ấy hoảng hốt lo sợ, nghe thấy giọng nói của tôi khiết?" mới bình tĩnh lại, cô ấy nhìn chăm chăm vào mặt tôi một lúc lâu, không dám tin gọi một tiếng chị Tân Ái Phương, tôi gật đầu, cô ấy ôm lấy tay tôi, nước mặt liền cứ thể chảy ra. "Em sao thế?”

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi cũng vòng tay ôm lấy cô ấy, cô ấy khóc không thành tiếng, nhiều người xung quanh đi qua nhìn chúng tôi với ảnh mất kỳ lạ, bệnh viện không phải là nơi có thể nói chuyện, tôi đưa cô ấy về nhà mình.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Rót cho cô ấy một cốc nước lọc, bảo cô ấy đi rửa mặt trước sau đó mới hỏi xem cô ấy rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Hai mặt cô ấy ửng đỏ, mím môi, lắc đầu không nói gì, tôi nhìn tờ giấy trong tay cô ấy cầm hỏi, tôi có thể xem được không, cô ấy lắc đầu nguẫy nguậy, cuộn và tờ giấy lại, ánh mắt như đang che giấu bảo vệ, chuyện gì cũng không nói.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi không ép cô ấy, bảo vú nuôi chuẩn bị một đĩa hoa quả cho cô ấy.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Sau khi cô ấy ăn xong thì điện thoại vang lên, cô ấy lấy điện thoại từ trong túi ra nghe điện thoại.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Điện thoại là của một người phụ nữ gọi đến, giọng nói rất lớn, tôi đứng ở một bên cách xa như vậy mà cũng có thể nghe thấy, người phụ nữ đó nói một tràng, cô ấy lo sợ đứng bật dậy khỏi ghế giống như một con chim sợ hãi. Sau khi nghe xong điện thoại, tôi hỏi cô ấy có chuyện gì vậy, cô ấy làng rảnh nói có chuyện gấp, phải đi ngay lập tức.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi không giữ được cô ấy, dù gì mẹ cô ấy cũng giúp tôi chăm sóc nhà cửa, tôi để lại số điện thoại của mình cho cô ấy, bảo cô ấy có chuyện gì nhất định phải tới tìm tôi, cô ấy đồng ý, rồi vội vội vàng vàng rời đi.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Chạy tới chạy lui cả ngày, tôi mệt gần như sắp không mở được mắt, tôi vào phòng tâm ngâm cánh hoa rồi ngủ thiếp đi lúc nào cũng không biết, sau khi cảm thấy như thể đang có một ánh mắt đang nhìn chăm chăm vào mình, còn có hơi thở trong trẻo, mùi hương xộc vào mũi tôi, đó là mùi riêng chỉ Lục Kính Đình mới có, tôi từ từ mở mắt, mơ hồ như nhìn thấy khuôn mặt của Lục Kính Đình đang ở trước mặt tôi. “Lục Kính Đình

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi giật mình gọi lên một tiếng, đột nhiên cảm thấy hạt hàng, cô mới phát hiện ra bên cạnh mình trống rỗng.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi cảm thấy một hội mất mát, nhưng khi tôi chống người đứng dậy mới phát hiện có vấn đề, tôi rõ rang đang ở trong bồn tắm, nhưng lúc này tôi lại đang nằm ở trên giường.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Tôi ngay lập tức nhấc chân ra khỏi giường, gọi tên của anh ta nhưng không có ai trả lời, tôi đi khắp phòng tắm, phòng làm việc ở trên tầng tìm một hội cũng không nhìn thấy, vú nuôi nghe thấy tiếng động vội vàng đi lên. “Cô Tân, xảy ra chuyện gì sao?” “Lục Kính Đình đâu? Lúc Kinh Đình đã về qua đây sao?” “Vâng, vừa mới về, nhưng cũng vừa đi luôn rồi, cô không biết sao?" “Tôi đang ngủ." Cô lắc đầu.

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Thể có thể là cậu chủ nhìn thấy cô đang ngủ nên không nỡ quấy rầy cô, trước khi đi, cậu ấy còn bảo tôi nấu canh xương cho cô tấm bố, đợi cô tỉnh dậy rồi thì gọi tài xế đưa cô tới bệnh viện. Vú nuôi lại bổ sung thêm một câu: "Cô vẫn là người đầu tiên tôi thấy cậu chủ yêu thương như vậy."

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”




Ủng hộ team chúng mình bằng cách theo dõi truyện tại Truyện88.net

Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện