Lục Kính Đình lắc đầu, tay đánh vô lăng: “Không” “Vậy lý do là gì?” Dương Quốc Hưng không hiểu, hỏi anh ta.
“Tôi nghĩ tôi muốn lấy được nhà họ Triệu.” Lục Kính Đình dừng lại một lúc rồi nói tiếp: “Thả con săn sắt bắt con cá rô.” “Cái gì?” “Tôi cảm thấy nhà họ Triệu đã có cuộc giao dịch ngầm này thì sẽ có lần thứ hai, chúng ta có thể dùng cách này để tìm ra được người đang bảo vệ cho bọn họ là ai.” Lục Kính Đình dừng xe lại.
“Ý của anh là anh muốn xử lý người đang đứng sau bọn họ?” Dương Quốc Hưng hỏi ngược lại.
“Đúng, như vậy mới có thể dễ dàng thu phục được nhà họ Triệu và cả nhà họ Chu nữa.” Lục Kính Đình nhìn tôi: “Xuống xe!”
Nghe anh nói vậy, tôi mới thoát ra khỏi nỗi đau buồn, quay đầu nhìn ra bên ngoài xe tôi mới nhận ra là đã đến khách sạn rồi.
“Tôi muốn đi thăm Tân Gia Kiệt.
Tôi không bỏ cuộc, nói.
Tân Gia Kiệt đã bị thương đến mức đó rồi, còn không chắc chắn là có giữ được mạng sống hay không, làm sao tôi có thể yên tâm để nó ở trong bệnh viện một mình được.
“Đi về với tôi!” Lục Kính Đình nhìn tôi bằng ánh mắt phức tạp, sau đó nói với tôi bằng giọng điệu không thể nghi ngờ.
Tôi há hốc miệng, rốt cuộc tôi cũng không dám nói gì, dù sao thì hôm nay anh cũng đã vì tôi mà nhường cho nhà họ Triệu một lô hàng rất quan trọng.
Sau khi xuống xe, tôi luôn đi phía sau Lục Kính Đình, bị anh vòng tay ôm vào lòng.
Dương Quốc Hưng muốn về nhà nên đã lái xe đi trước.
“Tôi thật sự muốn đi thăm nó.
Suy nghĩ rất lâu rồi tôi mới lên tiếng lần nữa.
“Đã có đám người Nghĩa chăm sóc rồi, Tân Gia Kiệt sẽ không có chuyện gì đâu.
Đêm nay em hãy đi về cùng tôi đi!” Lục Kính Đình nhất quyết bắt tôi trở về.
Tôi không có cách nào khác, chỉ có thể để anh đưa về khách sạn.
Bước vào phòng, Lục Kính Đình cởi áo khoác ra rồi mới lên tiếng: “Bên ngoài có người theo dõi.
“Cái gì?” Tôi hơi sửng sốt.
Lục Kính Đình không giải thích cho tôi mà kêu tôi ở im trong phòng, còn đồng ý với tôi rằng qua đêm nay, đến sáng sớm mai anh sẽ cho tôi đến bệnh viện thăm Tân Gia Kiệt.
Cả một đêm, tôi luôn lo lắng, không biết đã gọi điện thoại cho Nghĩa bao nhiêu lần, bọn họ đều nói tình hình của Tân Gia Kiệt vẫn ổn.
Nhưng tôi biết là Tân Gia Kiệt đã bị thương thành ra như thế, tình hình của nó không ổn chút nào.
Cả một đêm tôi dường như không chợp mắt, sáng sớm ngày hôm sau tôi thúc giục Lục Kính Đình đưa tôi đến bệnh viện.
Anh gọi điện thoại cho thằng Đen trước, xác nhận bên ngoài không còn người theo dõi nữa mới dẫn tôi ra khỏi khách sạn.
Trên đường đi, tôi vô cùng lo lắng, ước gì chỉ cần một giây là có thể bay đến bệnh viện.
Cuối cùng cũng đến bệnh viện, còn không chờ Lục Kính Đình dừng hẳn xe lại, tôi đã mở cửa xuống xe, tôi còn không đứng vững được và suýt ngã.
Giữ vững cơ thể, tôi lập tức chạy vào bệnh viện, Lục Kính Đình đi sau tôi, lo lắng tôi sẽ xảy ra chuyện gì.
Vừa đến phòng chăm sóc đặc biệt, tôi đã thấy một mình Nghĩa đang đứng canh ở trước cửa, tôi nhanh chóng chạy đến hỏi anh ta: “Sao rồi, tình hình thế nào rồi?”
Nghĩa không nói gì mà ngẩng đầu lên nhìn Lục Kính Đình.
Tôi không chờ được anh ta trả lời tôi, lập tức chạy ra ngoài cửa.
Tân Gia Kiệt nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt vẫn đang hôn mê, trên người cắm đầy ống.
Trái tim tôi đau nhói, tôi ghé vào cửa nhìn nó qua lớp kính trong suốt.
Nếu như lúc đầu tôi không bước vào cái vòng luẩn quẩn này thì tốt rồi, như vậy cũng sẽ không liên lụy đến bố mẹ tôi, Tân Gia Kiệt cũng sẽ không phải chịu đau khổ như thế này.
Nghĩ đến đây tôi không kìm chế được mà rơi nước mắt, bỗng nhiên tôi cảm thấy bản thân mình quá vô dụng, ngoài khóc ra tôi không làm được gì cả.
Đúng lúc y tá đến kiểm tra, cô ấy bị tôi giữ lại: “Nó sao rồi?”
Cô y tá chỉ lắc đầu, thở dài, nói với tôi bằng tiếng Anh: “Cô là người nhà bệnh nhân sao?” “Tôi là chị của nó.
Trước đây tôi thường ra nước ngoài chơi với Chu Phong, có thể giao tiếp được với cô ấy nên vội vàng trả lời.
“Tình hình của cậu ấy không tốt, chân trái bị nhiễm trùng quá nghiêm trọng, chắc chắn không giữ lại được,chân phải cũng bị thương rất nặng, sau này nếu không được điều trị tốt cũng cắt bỏ.
Cô y tá nhún vai.
Tôi không biết nên nói gì, chỉ lấy tay che miệng lại.
“Nhưng tại sao bọn họ lại đưa cậu ấy đến bệnh viện muộn như vậy? Thịt trên chân của cậu ấy đã thối rữa hết rồi.” “Nó luôn sống ở bên ngoài, lúc chúng tôi phát hiện ra thì đã như vậy rồi.”