Cục trưởng Lưu bên kia hoàn toàn không có ý định từ chối, uống liền tù tì ba lỵ.
Để góp vui với ông ta, Vu Thanh Thư cũng tự mình uống vài ngụm, nhưng mà phần lớn trong suốt quá trình thì Vu Thanh Thư cũng chỉ nhấp môi thôi, còn Cục trưởng Lưu luôn cạn hết ba lỵ.
Vu Thanh Thư không hổ là người đã từng làm tình nhân cho Cục trưởng Lưu, cô ấy nắm rõ tính tình của ông ta trong lòng bàn tay.
Cô ấy chỉ làm nũng, uốn éo vặn eo và nói mấy câu thôi mà đã khiến cho ông ta say mê điên đảo.
“Tại sao anh lại không để ý tới người ta? Người ta còn chưa tha thứ cho anh đâu” Vu Thanh Thư khẽ đẩy đẩy người Cục trưởng Lưu.
Cục trưởng Lưu đang trong cơn mơ mơ màng màng bị cô ấy đẩy một cái như thế thì lập tức nâng tay lên: “Rót thêm cho anh một ly nữa, anh, anh vẫn còn có thể uống được.”
Nếu muốn đòi uống rượu thì chứng tỏ ông ta đã say thật rồi.
Vu Thanh Thư thấy thế, liền vỗ vỗ sau lưng ông ta, mở máy ghi âm mini ở sau quần lên, đi vào chủ đề chính: “Cục trưởng Lưu, mỗi ngày cháu em đều rảnh rỗi ngồi trong nhà không có việc gì làm, em muốn nó vào trong đồn giữ một chức vụ gì đó, anh xem thử việc này thế nào?”
Cục trưởng Lưu cứ tưởng là trong quán rượu, thuận tiện cầm ly rượu lên: “Chuyện này đơn giản thôi.”
Sau đó, ông ta liếc nhìn xung quanh một chút như một tên trộm, rồi lại gần Vu Thanh Thư nhỏ giọng nói: “Một người thôi, anh có thể xử lý được, nhưng dù sao cũng là đi cửa sau mà, phải tốn một ít tiền.
“Được, em đây vừa quay về sẽ lập tức liên lạc lại với ngài.” Vu Thanh Thư nhìn về phía camera, ra hiệu với bên kia rằng mình đã moi ra hết những lời nói cần thiết.
“Việc này em đừng gọi cho anh mà hãy gọi cho vợ anh ấy.” Cục trưởng Lưu nghe thấy lời nói của Vu Thanh Thư xong thì vội vàng lắc đầu.
“Em đã hiểu rồi.”
Cục trưởng Lưu hài lòng gật gật đầu, lại uống thêm một ngụm rượu nữa rồi ngả người xuống định chìm vào giấc ngủ.
Vu Thanh Thư lắc lắc ông ta, còn định lừa gạt thêm tiếp về tuyến đường biển nữa, nhưng lại không ngờ rằng cô ấy còn chưa kịp mở miệng thì bỗng nghe thấy tiếng bước chân, là âm thanh của giày cao gót.
Ngay sau đó, chỉ thấy sắc mặt của Vu Thanh Thư dần dần nghiêm trọng.
Cô ấy xuống giường ôm lấy áo khoác và camera, màn hình bên này cũng trở nên hỗn loạn, nhưng máy quay nhanh chóng trở lại góc độ như ban đầu.
Sau đó, ống kính dần dần tới gần cửa sổ, xem ra có vẻ như là Vu Thanh Thư đã đụng phải ai đó nên đã trốn ra ngoài theo đường cửa sổ.
Khoảng chừng mười lăm phút sau thì xe của chúng tôi xuất hiện trong camera.
Vu Thanh Thư mở cửa xe, trực tiếp ngồi vào trong và thở hồng hộc.
“Có chuyện gì vậy?” Lục Kính Đình quay đầu nhìn cô ấy.
“Không sao, nhưng có điều là tôi còn chưa lừa gạt được tuyến đường biển trong tay ông ta.
Vu Thanh Thư cầm lấy nước trong tay tôi uống nửa bình rồi mới chậm rãi phục hồi lại.
“Lấy được nhược điểm ông ta nhận hối lộ cũng không kém quá nhiều.” Lục Kính Đình sao chép đoạn video vừa rồi vào USB.
“Vốn dĩ là tôi đã có thể lừa gạt được cả tuyến đường biển đến tay luôn rồi, ai mà ngờ đâu vợ của lão già hạm hẹm ấy lại theo tới chỗ này.
Trước đó ở Thanh Hải, tôi đã thường xuyên bị vợ của ông ta nhìn chằm chằm khắp mọi nơi rồi, không nghĩ tới về đây vẫn bị nhìn chằm chằm.
Vu Thanh Thư hơi ngừng lại, móc cây bút ghi âm mini ra: “Ở trong đây có một vài đoạn đối thoại mà micro của camera không thể thu được.” “Được.” Lục Kính Đình nhận lấy cây bút ghi âm.
Đúng lúc này, ngoài cửa sổ xe truyền đến một trận âm thanh ồn ào, loáng thoáng là tiếng của một người phụ nữ: “Chính là chiếc xe này, vừa rồi cô gái kia bước lên chiếc xe này.
Bắt cô ta ra đây cho tôi! Tôi muốn giết chết cô ta.” Người phụ nữ kia chạy về phía chiếc xe, giày cao gót cũng rơi mất, tóc tại bù xù, gương mặt trang điểm cứ như quỷ.
Chắc bà ta là vợ của Cục trưởng Lưu, phát hiện Vu Thanh Thư nhảy cửa sổ cho nên dẫn người đuổi theo đây mà.
“Ngồi vững!” Vốn dĩ Lục Kính Đình cũng không hiểu chiến, lại