“Bởi vì em biết cách nhìn ánh mắt hơn người khác, chuyện không nên hỏi thì không hỏi, em rất hiểu chuyện” Chu Phong dịu dàng cười với tôi, còn lấy tay sờ vào tóc của tôi “Đương nhiên, em cũng rất hiểu về tình cảm.”
Tôi giả bộ dáng vẻ xấu hổ cúi đầu xuống, tựa vào lồng ngực của anh ta.
Nhưng trong lòng tôi lại có chút bồn chồn, tôi luôn cảm thấy ánh mắt của anh ta vừa nãy rất thâm hiểm, hơn nữa trong lời anh ta nói hình như cũng có ý tứ khác.
“Anh yêu em” Anh ta lặp lại một lần nữa mới ôm tôi về phòng ngủ.
Buổi tối, tôi lăn qua lăn lại mãi vẫn không thể ngủ được trong đầu luôn nghĩ mấy chuyện linh tinh, nhìn thấy Chu Phong bên cạnh đã ngủ say rồi, tôi đành cầm điện thoại lên lướt bảng tin.
Vẫn còn chưa lướt được mấy tin, thì nhận được tin nhắn của Chị Tưởng Thanh.
“Tân Ái Phương, người đàn ông kia hai ngày nay chưa đến, có điều hôm nay anh Bốn nói lại nhìn thấy anh ta rồi.” “Cái gì? Vậy anh ta có hành động kì lạ gì không?” Tôi trả lời tin nhắn.
Rất nhanh cô đã nhận được trả lời của chị Tưởng Thanh “Không có hành động gì, vẫn bình thường như thế, uống một cốc rượu rồi sau đó rời đi, có điều hai ngày hôm nay chị phát hiện ra là người đàn ông đó có chút nham hiểm?” “Vậy sao? Em biết rồi ạ, chuyện này đợi em về rồi nói tiếp.
Gửi xong tin nhắn tôi liền tắt điện thoại đi.
Người đàn ông kỳ lạ?
Tôi bỗng nhớ đến ngày tôi bị Lục Kính Đình nắm lấy cánh tay, giúp tôi giải vây khỏi người đàn ông đó.
Người đàn ông kia rất nham hiểm, hơn nữa mấy hôm anh ta nằm viện, dường như luôn có cái mũ màu đen đặt ở đầu giường.
Có phải là anh ta không?
Có điều, anh ta đến khách sạn của tôi làm gì vậy, chính là đến chỉ để uống rượu sao thế nhưng rượu thì ở đâu cũng có thể uống được mà.
Tôi xoay mình, có chút buồn bực.
“Sao vậy em.
Tôi trở mình khiến Chu Phong tỉnh giấc, giọng khàn đặc hỏi tôi một câu, lại ôm tôi vào lòng.
“Không có gì, em đang ngủ thôi.
Đến nghĩ tôi cũng không thể tưởng tượng rằng tôi lại nói câu mà đến tôi cũng không tin được.
“Nói dối.” Chu Phong cười, ôm chặt lấy tay tôi “Mau ngủ đi, đừng nghĩ linh tinh nữa.” “Dạ" Tôi ngoan ngoãn trả lời một tiếng.
Cổ ép chính mình nhắm mắt lại, đừng có nghĩ đến những chuyện khiến mình buồn phiền nghĩ lung tung nữa.
Dù sao thì chuyện nên xảy ra đều sẽ xảy ra, có tránh cũng không tránh được.
Ngày hôm sau ngủ dậy, Chu Phong đã đi đến cục làm việc rồi, tôi ngồi trên giường ngây người ra một lúc mới lười biếng đứng dậy.
Tôi đứng trước gương ngắm bản thân mình một chút, tuy rằng bụng to lên rồi, nhưng chân tay cũng không thay đổi nhiều so với trước đây, cũng chưa cóveets dạn, tôi tính toán thời gian thì còn chưa đến mười tuần, đứa trẻ này sắp được sinh ra rồi.
Vừa nghĩa đến chuyện này, tôi liền căng thẳng, thời gian trôi qua thật nhanh còn chưa chuẩn bị xong đã phải sắp bước vào phòng sinh rồi.
Đột nhiên, tiếng gõ cửa cắt mạch suy nghĩ của tôi lại, tôi hỏi ai đó nhưng phía bên kia lại không có tiếng trả lời.
Tôi thấy hơi kỳ lạ, nhìn đồng hồ đeo tay, Chu Phong đang ở cục làm việc, giờ này rồi còn có ai đến đây nữa chứ.
Không hỏi được là ai, tôi vốn không định mở cửa, thế nhưng bên kia lại cứ gõ cửa, tôi nghe thấy rất phiền phức cuối cùng cũng ra mở cửa.
Có thể hoàn toàn không nghĩ đến được là đứng ở ngoài cửa chính là Triệu Mộng Tuyết.
Lòng tôi có chút lành lạnh, cô ta làm sao biết được tôi đã trở về rồi.
“Quả nhiên là cô Tân Ái Phương, tôi còn nghĩ rằng tối qua ở Phúc Long nhìn nhầm rồi chứ.
Triệu Mộng Tuyết vừa nhìn thấy tôi, khỏe môi nhếch lên, hất giày cao gót rồi bước vào trong phòng.
Cô ta nói câu đó, tôi mới nhớ ra chuyện buổi chiều hôm qua tôi và Chu Phong đi dạo Phúc Long, tôi khi đó còn cho rằng cô ta không nhìn thấy tôi, không ngờ rằng cô ta vẫn nhìn thấy tôi.
“Cô đến đây làm gì.” Tôi chẳng muốn đấu khẩu với cô ta.
“Chẳng làm gì cả.
Chỉ là quan tâm một chút đến người phụ nữ giúp tôi chăm sóc người đàn ông của tôi mà thôi.” Triệu Mộng Tuyết nhún vai, “Có điều Tân Ái Phương cô lần này lẩn trốn cũng tốt đó, đến đây lâu như vậy rồi, vẫn luôn cẩn thận từng li từng tí một, cô sợ tôi biết chứ gì?” “Cái gì?” Nghe lời cô ta nói, tôi hơi nghi ngờ, tôi trở về bên cạnh Chu Phong tổng cộng mới có hai ba ngày, cô ta sao lại nói tôi trở về bao nhiêu ngày rồi chứ? “Đừng giả vờ nữa, cô để vòng tay trong nhà, còn có cả mỹ phẩm ở trên bàn trang điểm cũng được thay mới rồi, cô không đến lẽ nào là Chu Phong dùng sao?” Trong lời nói của Triệu Mộng Tuyết mang theo sự chế giễu, nhìn vào mắt của tôi chưa đầy sự xem thường.
Tôi