“Không có gì.
Tôi cười với anh ta, rồi nép vào vòng tay anh, trong lòng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may là Quyền Mai không lỡ miệng: “Lúc mang thai em hay cáu gắt nên mới vì chuyện đó mà giận Quyền Mai”.
“Ừ, Quyên Mai, lần sau cẩn thận một chút, cô làm gì thì làm tiếp đi.” Chu Phong nghe xong lời tôi nói thì ngẩng đầu lên nói Quyền Mai.
Quyền Mai gật đầu, rồi đi thu dọn đồ đạc.
Chu Phong bế tôi sang một bên, đặt tôi lên sô pha, dùng tay xoa mũi tôi: "Lần sau nếu có chuyện gì không vừa ý, thì cứ nói với cô ấy là được rồi, đừng có tức giận, ảnh hưởng không tốt đến thai nhi."
Tôi gật đầu và dựa vào vai anh, những gì anh ta nói vừa rồi đối với tôi thật sự quá kinh tởm khi đem so với những gì anh ta đã làm.
Rõ ràng, là muốn đứa con của tôi bị hại chết, thế mà giờ lại giả vờ đặc biệt lo lắng cho tôi.
“Tân Gia Kiệt không còn ở bệnh viện à?” Chu Phong xoa cằm lên đỉnh đầu tôi rồi nói.
“Ừm, bác sĩ nói có thể xuất viện cho nên em không để cậu ấy nằm viện thêm nữa, ở bệnh viện cũng có nhiều vi rút mà.” Tôi trả lời.
Khi tôi sắp xếp cho Tân Gia Kiệt xuất viện, tôi không hề nói với Chu Phong vậy thì sao anh ta biết được chuyện Tân Gia Kiệt không ở bệnh viện? Chẳng lẽ Chu Phong đã đến bệnh viện gặp nó? “Ừ, thế em đã sắp xếp chỗ ở cho cậu ấy chưa?” Chu Phong lại hỏi.
“Vẫn chưa, nhưng em đã tìm cho nó một công việc, ở vùng Nam Giang, theo học sửa chữa ô tô.” Tôi thản nhiên bịa ra một lời nói dối.
Chu Phong hỏi chuyện Tân Gia Kiệt đúng là chồn chúc tết gà trống, tốt nhất là không được nói với anh ta rằng Tân Gia Kiệt vẫn còn ở đây, nếu không sau này anh ta sẽ khống chế và đe dọa tôi, không nên để chuyện đó xảy ra.
Anh ta nghe xong gật đầu: "Được rồi, em thu xếp sao cho tốt là được.
Dù sao cũng là em trai của em mà."
Sau đó, không cần đợi tôi trả lời, anh ta lại lên tiếng: "Tối nay em đi ăn cơm với anh nhé, là một bữa tiệc nhỏ thôi" “Bữa tiệc nào?” Tôi ngước lên và chớp mắt nhìn anh ta.
"Tiệc sinh nhật của ông Đinh"
Hoàng hôn vừa buông, Chu Phong đưa tôi một chiếc váy ren đen xẻ tà cao cấp của Dior, không những có thể che đi bụng bầu mà còn mang lại sự gợi cảm.
Chuyên viên trang điểm đặc biệt trang điểm đậm hơn một chút cho tôi, nói rằng tôi đang trong thời kì mang thai nên hơi xanh xao.
Lúc tôi từ sau bức màn đi ra, trong mắt Chu Phong hiện lên vẻ kinh ngạc.
Khi đến nơi, không hiểu sao tôi hơi lo lắng, và tôi luôn cảm thấy rằng mình sẽ gặp những người mà tôi không nêngặp.
Tôi nằm tay Chu Phong và không ngừng quay đầu về phía anh ta vì không muốn người khác nhìn thấy tôi là ai, nhưng kết cục là làm việc vô ích.
Khi Kiều Lam đi ngang qua tôi, cô ta đã kịp thì thầm vào tại tôi một tiếng đồ đê tiện.
Nhưng mà hôm nay cô ta lại có vẻ an phận hơn bình thường rất nhiều.
Dù gì thì hôm nay cũng là bữa tiệc sinh nhật của ông Đinh, ngay cả bà Đinh và Đinh Mộng đều ở đó.
Trên thực tế, cô ta nên tránh mặt mới đúng, không biết cô ta nghĩ cái gì mà mặt dày đến đây.
Tôi thì mặc kệ cô ta, dù sao cô ta cũng đến vì kim chủ của mình, còn tôi thì đến dự tiệc.
“Chào ông Đinh, đã lâu không gặp.
Đầu tiên Chu Phong dẫn tôi đến trước mặt ông Đinh nói.
Hôm nay tâm trạng ông Đinh có vẻ rất tốt: "Đã lâu không gặp Cục trưởng Chu “Cảm ơn ông vì đợt hàng vừa rồi, ông Đinh” Chu
Phong cười nói.
Tôi nghe thấy vậy liền choáng váng, đợt hàng vừa rồi không phải đã bị Lục Kính Đình chặn rồi sao?
Làm thế nào mà
Mặc dù rất khó hiểu, nhưng tôi vẫn nằm lấy cánh tay
Chu Phong, trên mặt nở nụ cười.
“Cũng là hai bên cùng có lợi thôi mà!” Ông Đinh liếc nhẹ tôi một cái rồi ngay lập tức quay sang nói với Chu
Phong.
Tôi bị ông ta liếc mắt nên cảm thấy nổi da gà, vội cúi đầu xuống.
Vào lúc này, bà Đinh bỗng lên tiếng: "Cô là cô Tân, có phải không?"
Tôi nhìn lên, thì thấy bà ta đang mỉm cười, nhưng lại khiến tôi cảm thấy ớn lạnh hết cả người: "Xin chào bà Đinh." “Cô Tân thật sự rất đẹp.
Bà Đinh mỉm cười dịu dàng và khen ngợi tôi.
“Bà Đinh quá khen”
Bà Đinh đột nhiên đứng dậy đi tới, cầm lấy một tay của tôi, vừa vỗ về, vừa nhìn chằm chằm vào cánh tay của tôi một lúc: "Nhìn cô rất giống như một người mà tôi đã từng quen."
Tôi không trả lời, chỉ mỉm cười ngượng nghịu rồi bình tĩnh rụt tay lại.
Sau khi làm quen với ông Đinh, Chu Phong đi tán gẫu với các Cục trưởng khác, tôi phải đứng quá lâu khiến thắt lưng đau nhức, nên anh ta để tôi ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi.
Ngồi trên ghế sô pha, trong đầu tôi tràn ngập những lời khen ngợi mỉa mai của bà Đinh, tôi không ngừng xoa xoa vết bớt trên cánh tay, luôn cảm thấy rằng mọi lời nói của bà đều có động cơ kín đảo nào đó.
Quả nhiên là để có thể ngồi vững vào vị trí của một người vợ chính thức bên cạnh người đàn ông như ông Đinh thì hoặc là phải có xuất thân như Triệu Mộng Tuyết, hoặc phải là một người phụ nữ có mưu mô thật lợi hại.
Sau khi uống một ngụm nước trái cây, tôi nhìn thấy Đinh Mộng, cô ta mặc một chiếc váy màu hồng, khuôn mặt hồng hào, cô ta đang chạy lon ton đến bên một người đàn ông.
Vẻ mặt ngại ngùng của cô ta hôm nay khác xa với bộ dạng lúc cô ta đánh Kiều Lam vào ngày hôm đó.
Tôi cũng đang chán nên chỉ nhìn chằm chằm vào họ, không biết tại sao, tôi luôn cảm thấy bóng lưng của người đàn ông đó rất quen thuộc.
Tôi chợt nhớ ra