Nghe xong câu nói của anh ta, tôi chỉ cảm thấy thật buồn cười, anh ta cứ luôn miệng nói mình là xã hội đen, nhưng ngay cả tay sai mà cũng không biết, lại còn nói đám tay sai mà Lục Kính Đình mang theo là vệ sĩ nữa chứ.
Người đàn ông ôm chặt chân, nhìn về những người anh em ở xung quanh mình không hề có động tĩnh gì: “Tại sao bon mày lại không tiến lên đi chứ?”
Những người anh em của anh ta không hề đáp lại, như thể không nghe thấy những gì anh ta nói vậy.
Người đàn ông đó xấu hổ một phen, rồi nói: “Được rồi! Bọn mày từng đứa một! Không nói nữa, cái tên mở khách sạn kia! Sau khi mày biết đại ca của tao là ai xong sẽ không dám động vào tao nữa đâu, đại ca của tao là cậu ba nổi tiếng trong giới đấy!” “Cậu ba Lục?” Lục Kính Đình nhướng mày, hỏi ngược lại một câu.
Thì nhìn thấy người đàn ông đó gật đầu một cách chắc chắn: “Đúng vậy! Xem ra tên nhóc mày đây vẫn còn có chút kiến thức, sao hả, sợ rồi chứ gì.”
Lục Kính Đình không nói chuyện, chỉ cong cánh môi lên, đứng dậy nhìn anh ta.
“Không dám nói nữa rồi à? Mau thả tạo ra, nếu không mày sẽ phải chịu khổ đấy!” “Gọi đại ca của anh qua đây, tôi sẽ nói chuyện với anh ta.” Giọng nói của Lục Kính Đình không hề dao động chút xíu nào, bình tĩnh đến mức khiến tôi thậm chí cảm thấy câu nói này không phải là được thốt ra từ miệng anh.
“Đại ca của tao là người mà mày tùy tiện có thể." Người đàn ông mới nói được một nửa, thằng Đen đã ném một con dao xuyên qua trước mặt anh ta và lời nói của anh ta cũng dừng lại đột ngột.
“Gọi đến đi.”
Người đàn ông đó nhìn thấy dao nên cũng xem như là đã thực sự sợ hãi rồi, lúc này mới đứng dậy và gọi người đại ca bí ẩn của mình đến.
Trong khoảng thời gian này tôi cứ luôn muốn bật cười, người đàn ông này chắc là không biết, hắn đi ba hoa lại ba hoa ngay mặt của chính chủ.
Chẳng mấy chốc, vị đại ca bí ẩn đó xuất hiện trong khách sạn.
“Ba, mày lại đi náo