Tôi vốn dĩ là muốn dùng những lời nói khi nãy để khiến ông Đinh bớt cảnh giác hơn một chút đối với tôi, nhưng tôi lại không ngờ rằng những lời nói của ông ta ngược lại đã thành công khơi dậy sự tò mò của tôi, tôi không hiểu rõ ông ta đang có ý gì.
Người thế thân là có ý gì đây hả? “Đúng vậy, tôi chỉ là một kẻ thế thân mà thôi, vậy nên lần này ông Đinh đã bắt nhầm người rồi.
Đối với ông mà nói thì tôi chẳng có một chút giá trị nào cả.
Trong tình huống như bây giờ thì tôi không có cách nào để tiếp tục suy nghĩ về chuyện cái gì mà thế thân hay không thể thân được nữa.
Mặc kệ ông ta nói gì thì tôi cũng phải thuận theo ý của ông ta mà nói theo, có như vậy thì tôi mới có thể tìm được cơ hội để mà trốn thoát
Ông Đinh có vẻ rất là ngạc nhiên trước câu trả lời này của tôi, ông ta nhướng mày lên một cái và đi về phía cái lông của tôi: "Cô Tân à, lẽ nào cô không cảm thấy hứng thú với vấn đề này hay sao hả?" “Không hứng thú, anh ta là kim chủ của tôi, người phụ nữ của anh ta tôi không có quyền can thiệp vào.
Tôi năm chặt lấy thành của chiếc lồng vì sợ nó sẽ tiếp tục lung lay nữa.
“Nếu đã là như vậy rồi thì tôi sẽ cho cô nghe thêm một chuyện này nữa.
Nói không chừng sau khi nghe xong chuyện này thì cô lại cảm thấy hứng thú hơn thì sao hả?” Sau khi ông Đinh nghe tôi nói xong những lời này thì ông ta cầm lấy một bức ảnh từ đám tay sai đang đứng ở phía sau và đưa nó cho tôi.
Tôi tự nhủ trong lòng rằng không được để ý tới nó, cũng không được nhìn vào nó, nhưng bản tính trời sinh vốn có của phụ nữ cuối cùng cũng đã đánh bại lý trí của tôi.
Tôi liếc nhìn một cái và cuối cùng cũng cầm tấm ảnh đó lên.
Sau khi nhìn thấy người phụ nữ xuất hiện trong bức ảnh đó thì tôi vừa cảm thấy ngạc nhiên nhưng rồi cũng cảm thấy không có gì đáng để ngạc nhiên cả.
Người phụ nữ này chính là người mà sáng nay tôi đã nhìn thấy ở trong nhà.
Lúc đó tôi chỉ nghĩ rằng đây là bạn gái cũ của anh, nhưng không ngờ người đó lại là mối tình đầu của anh.
Thảo nào mà cho đến tận bây giờ anh vẫn còn giữ ảnh và thư của cô ta.
Suy cho cùng thì người đàn ông nào cũng có một mối tình đầu khó quên và Lục Kính Đình cũng không phải là người ngoại lệ.
Không hiểu là tại sao nhưng mà bây giờ trong đầu tôi lại xuất hiện hình ảnh của Lục Kính Đình và người phụ nữ này quàng vai khoác cổ với nhau.
Những lời nói của ông Đinh cũng liên tục văng vẳng bên tại của tôi.
“Sao rồi hả cô Tân?” Ông Đinh có vẻ rất hài lòng với phản ứng bây giờ của tôi, ông ta cong môi lên và hỏi tôi: “Có phải cô cũng nghĩ rằng bản thân mình và cô ta trông rất giống nhau hay không, đang nghĩ đến việc bản thân mình là thế thân cho cô ta có đúng không hả?"
Mặc dù bản thân tôi không hề muốn thừa nhận một chút nào, nhưng phải thừa nhận rằng lời mà ông Đinh nói quả thật là một cây kim có thể nhìn thấy được máu.
Hơn nữa, đôi mắt của người phụ nữ này thực sự là rất giống với đôi mắt của tôi.
“Sao không nói chuyện tiếp nữa hả?” Ông Đinh thấy tôi im lặng nên lại tiếp tục mở miệng nói.
“Thế cho nên ông Đinh hoàn toàn có thể trực tiếp bắt người phụ nữ này lại, vì người mà Lục Kính Đình thật sự quan tâm chính là cô ta.” Tôi đặt tấm ảnh đó xuống rồi đáp.
Đáp xong rồi thì tôi mới chợt nhận ra rằng trong lời nói của tôi thế mà lại mang theo một chút sự giận dỗi.
"Không, bây giờ Lục Kính Đình vẫn chưa hoàn toàn mất đi hứng thú đối với cô." Ông Đinh cười một cách đầy ranh mãnh: "Tôi tin rằng có cô ở đây làm con mồi thì cậu ta nhất định sẽ đến đây mà thôi."
Khi ông ta còn đang nói thì bên ngoài có một người bước vào và bảo rằng cậu ba nhà họ Lục đã đến rồi.
“Cậu ta làm sao mà tìm đến được đây nhanh đến như vậy được hả?” Ông Đinh vô cùng kinh ngạc.
"Hình như là có ai đó đã dẫn cậu ta đến đây." "Được rồi, tôi biết rồi."
Trong lòng tôi chùng xuống một cái và tim bắt đầu đập loạn xạ cả lên.
Lời nói của ông Đinh còn chưa kịp nói xong thì đã nghe thấy một tiếng đạp cửa vô cùng mạnh mẽ phát ra, khuôn mặt của Lục Kính Đình cũng xuất hiện ra ngay trước mắt của tôi.
“Ái Phương!” Lục Kính Đình sốt sắng hét lên tên của tôi và trực tiếp đi thẳng tới chỗ của tôi, còn bên cạnh của anh ta chính là Kiều Lam, cô ta đang bị trói chặt lại.
Kiều Lam vừa nhìn thấy ông Đinh thì đôi mắt của cô ta liền trừng to cả lên, trong cổ họng phát ra tiếng ủ ở như thể là đang van xin ông Đinh mau mau cứu cô ta vậy.
Con đường mà Lục Kính Đình bước vào có lẽ là do Kiều Lam đã dẫn anh ta vào.
“Cậu ba nhà họ Lục à, chúng ta lại gặp nhau nữa rồi.” Ông Đinh đứng ngay trước mặt của Lục Kính Đình và mỉa mai cong môi lên.
"Tất cả là nhờ có người bên cạnh của ông Đinh biết cách dẫn đường mà thôi." Lục Kính Đình cười một cách đầy chế nhạo, trong một giây ngắn ngủi đã che đậy được sự lo lắng trong mắt của mình và nói: "Không biết ông Đinh bắt bạn gái của tôi là đang có ý gì vậy hả?"
Ý tứ của Lục Kính Đình đã rất rõ ràng rồi, ý của anh chính là Kiều Lam đã dẫn đường cho anh đến đây.
Không thể không nói rằng lời nói này của anh thật sự rất là lợi hại, trong một phút ngắn ngủi mà thôi thì Kiều Lam đã mất đi sự bảo vệ của ông Đinh rồi.
Nhưng mà cũng ngay vào lúc này, tôi hoàn toàn bị làm cho mơ hồ rồi.
Sự lo lắng mà anh dành cho tôi rốt cuộc là vì tình yêu hay là vì tôi trông giống với người phụ nữ kia.
Tâm tình của người phụ nữ chính là phức tạp.
Mặc dù tôi đã tự nhủ với lòng mình rằng tuyệt đối không thể để những lời nói đó của ông Đinh làm cho suy nghĩ lung tung, nhưng mà tôi không thể kiểm soát được những suy nghĩ lung tung đó trong tâm trí của mình.
"Cũng không có chuyện gì đặc biệt cả, chỉ là cậu ba nhà họ Lục đã đánh chìm con tàu của tôi và còn cướp đi hàng của tôi trên đường bộ, thế nên cũng phải dùng một thứ gì đó để đổi lại chứ nhỉ." Ông Đinh nhếch khỏe mỗi lên và đưa mắt liếc nhìn qua Kiều Lam, nhưng ông ta không hề nhắc gì đến chuyện này, ngược lại chuyển thẳng tầm mắt qua nhìn tôi, ý tứ của ông ta đã rất rõ ràng rồi, tôi chính là cái thứ được dùng để trả nợ cho ông ta.
"Lời mà ông Đinh vừa nói thật là nực cười quá đi.
Tôi đã cướp đi hàng của ông từ lúc nào vậy hả?" Lục Kính Đình cười đầy mỉa mai và đáp lại.
"Lô hàng của nhà họ Triệu đó chính là của tôi." Dừng lại một chút rồi ông Đinh nói tiếp: "Cậu ba nhà họ Lục không lẽ nào lại không biết chuyện đó hả?"
Lục Kính Đình cong môi lên và nói: "Cũng chỉ là một tí hàng đó thôi mà ông Đinh lại khua chiêng múa trống lớn đến như vậy rồi, ông cũng có chút quá coi thường tôi rồi đấy!" "Nói đến súng thì ai mà lại không cần đến kia chứ.
Chẳng lẽ cậu ba nhà họ Lục lại không biết đến sự lợi hại của nó, chỉ là một tí hàng này thôi sao? Xem ra là cậu ba nhà họ Lục không hề có ý định trả lại lô hàng đó cho tôi rồi."
Ông Đinh hừ lạnh một tiếng, từ tay của đám tay sai kia lấy ra một cái công tắc và hướng về mặt sàn bên dưới cái lồng của tôi rồi ấn vào một cái.
Chỉ nghe thấy ầm một tiếng và mặt sàn bên dưới của tôi liền tự động mở ra như một cánh cửa bị đẩy ra vậy, và thứ bên dưới cái sàn đó đã hoàn toàn khiến tôi phải đổ mồ hôi lạnh.
Đó chính là một con cá sấu.
Tim của tôi trực tiếp nhảy lên đến tận cổ họng, nhìn con cá sấu bên dưới đang há to mồm ra đó mà chân tôi run bần bật, mông đặt hẳn xuống cả mặt sàn của cái lồng.
Với tư thế ngồi này, chiếc lồng lắc lữ còn nghiêm trọng hơn nữa, như