"Bị thương gì chứ?" Dương Quốc Hưng hỏi giống như phản xạ có điều kiện.
"Kính Đình nói anh bị chút vết thương nhẹ, hình như...
Còn nhập viện nữa?" Tôi do dự hỏi.
"Đó là chuyện rất lâu rồi, khoảng thời gian này đúng lúc tôi từ Châu Úc trở về làm việc, suýt chút nữa quên mất" Nụ cười của Dương Quốc Hưng trở nên có chút xấu hổ, giống như là đang giấu diểm điều gì đó.
Không bao lâu sau, chúng tôi đã đến tổng hội Dạ, không biết kế hoạch hôm nay của Lục Kính Đình là gì.
Thật ra trên đường đi tôi nghe Dương Quốc Hưng gọi điện thoại cho anh, lờ mờ nghe được gì mà ca sĩ nữ, có lẽ muốn nhờ ca sĩ nữ chuốc say Triệu Bác Khôn.
Triệu Bác Khôn chính là tên của ông cụ Triệu.
Tôi đi vào từ cửa sau, hậu trường lầu một ầm ĩ hỗn loạn, thậm chí đôi tình nhân không chịu nổi cô đơn đã biểu diễn cảnh yêu đương ở đó, tóm lại là một cảnh tượng rất hỗn loạn.
Đến phòng ở tầng cao nhất, vừa đẩy cửa ra chỉ thấy Lục Kính Đình ngồi trong đó, đang bàn chuyện gì đó với Tần Thiên Khải.
Có lẽ nghe được tiếng động ngoài cửa, anh gật đầu khoát tay với tôi: "Đến đây."
Tôi nhanh nhẹn đi qua, ngồi bên cạnh anh, trong đầu ít nhiều gì cũng nghe tiếng khóc của An Hào.
Anh nói qua đêm nay sẽ cho tôi gặp An Hào, tôi tin anh.
"Đêm nay muốn em làm gì?" Tôi hỏi.
"Ca hát, được không?" Lục Kính Đình nhíu mày, trong đôi mắt sâu thẳm hiện lên một tia sáng.
Tôi khẽ gật đầu, trước đó tôi từng tiếp rượu ở quán karaoke, đương nhiên ca hát là kỹ năng thiết yếu, cho nên không cần nghĩ mà trả lời: "Được."
Lục Kính Đình cong môi lên, theo tiếng vỗ tay của anh thì nhân viên phục đi tới, trên tay bưng một chiếc khay.
Tôi tò mò nhìn thoáng qua đồ vật trên khay, là thứ giống như khăn lụa, anh chuẩn bị cái này làm gì?
Lục Kính Đình chọn mấy loại trong đó ra hiệu với tôi, sau đó cầm một chiếc khăn lụa màu tím sậm hơi mờ che nửa gương mặt của tôi.
"Đêm nay em đến ca hát và uống rượu với Triệu Bác Khôn, có thể ông ta sẽ kể vài việc quan trọng, tương đối bí mật, những chuyện còn lại để anh giải quyết." Lục Kính Đình ôm tôi vào lòng: "Ông ta thích cảm giác phóng túng của đêm ở Thanh Hải kia."
Tôi ngẩn người một chút, đột nhiên nhớ đến lúc vừa rồi ở trên xe mơ hồ nghe thấy ca sĩ nữ, không ngờ anh lại để cho tôi đóng vai ca sĩ nữ, thảo nào hôm nay anh chuẩn bị lễ phục khoa trương cho tôi như thế.
Nhưng mà cũng đúng, một khi Triệu Bác Khôn uống say có thể sẽ kể vài tin tức quan trọng không để cho người ngoài nghe được, tôi đến nói chuyện là thích hợp nhất.
Tôi không biết sau khi quá chén anh sẽ dùng cách gì khiến cho Triệu Bác Khôn sụp đổ, nhưng tôi biết một khi ông ta đổ thì Triệu Mộng Tuyết sẽ không có chỗ dựa.
Vốn dĩ Chu Phong không có tình cảm với cô ta nên sẽ không giúp ông ta, nếu cô ta một thân một mình thì An Hào có thể quay về bên tôi.
Thêm nữa, mặc dù bề ngoài Chu Phong dựa vào Triệu Bác Khôn, nhưng có lẽ trong lòng cũng vô cùng hận nhà họ Triệu đã áp chế anh ta.
Không bao lâu sau, Thằng Đen đi đến báo nói là Triệu Bác Khôn đã đến.
Lục Kính Đình khẽ gật đầu, cũng cho người đưa tôi đến phòng ở hậu trường, lần này anh chọn phòng tương đối hợp với tình hình, trong đó có một bức tường là sân khẩu nhỏ, có thể đứng phía trên ca hát.
Hơn nữa cũng rất phù hợp với phong cách đêm Thanh Hải của thế kỉ trước, cũng xem như hợp ý.
Không biết sao tôi lại hơi căng thẳng, dù sao trước đó ông cụ Triệu cũng gặp tôi rồi, không biết lần này có nhận ra tôi không.
Nếu như bị nhận ra thì tất cả sẽ kết thúc.
Tôi được nhân viên phục vụ dẫn lên sân khấu, anh chuẩn bị cho tôi một chiếc ghế đời cũ, phía trước có một cái microphone, chính xác là đang bắt chước phong cách Thanh Hải.
Hơn nữa, những vật này có cảm giác rất có tuổi.
Phía trước có một chiếc rèm to chặn tầm mắt của tôi, tôi chỉ có thể dựa vào âm thanh mà đoán rốt cuộc Triệu Bác Khôn đến đâu rồi.
Chỉ chốc lát sau ngoài cửa vang lên tiếng ầm ĩ, sau đó tiếng đóng cửa vang lên, lại nghe thấy giọng của Lục Kính Đình.
"Cục trưởng Triệu, đã lâu không gặp." Giọng nói của anh mang theo ba phần chế giễu, giống như đang gây chuyện với Triệu Bác Khôn vậy.
"Cậu ba Lục, không biết hôm nay cậu hẹn tôi tới là nói chuyện làm ăn gì?" Triệu Bác Khôn mơ hồ cười lạnh một tiếng, sau đó anh hạ giọng nói thêm một câu, nhưng mà tôi vẫn có thể nghe được.
"Lần trước, chiêu kia của ông thật đúng là âm hiểm, nếu không thì ông cho rằng hôm nay tôi tìm tới ông để bàn chuyện làm ăn sao?"
Nghe nói nói, tôi vô thức nghĩ đến lần trước trong hôn lễ đính hôn của Dương Quốc Hưng và Đinh Mộng.
Lục Kính Đình ghé vào lỗ tai ông ta nói gì đó, anh nói rất rõ ràng.
Thật ra hôm nay tôi cũng cảm thấy khó hiểu, vì sao Triệu Bác Khôn lại đồng ý nói chuyện làm ăn với kẻ thù không đội trời chung như Lục Kính Đình đây.
Ý đồ chồn chúc tết gà rõ ràng như thế nhưng ông ta vẫn tới, bây giờ suy nghĩ một chút có lẽ vì có nhược điểm hoặc là hàng hóa rơi vào tay Lục Kính Đình nên không thể không đến.
"Thật ra cục trưởng Triệu không cần nhắc lại chuyện này?" Lục Kính Đình dừng một chút: "Hôm nay tôi đến là muốn bắt tay giảng hòa với ông!"
Lời này của Lục Kính Đình thật sự khiến tôi kinh ngạc, giảng hòa...!Đây là giả vờ gì thế?
Triệu Bác Khôn không đáp lại ngay mà trầm mặc một hồi, xem chừng ông ta cũng có suy nghĩ giống tôi.
"Lời nói này của cậu ba Lục nghe nhẹ nhàng thế? Thủ đoạn của cậu trong giới ai mà không biết? Chỉ sợ lại là trò lạt mềm buộc chặt gì thôi?" Triệu Bác Khôn lạnh lùng nói.
"Đương nhiên ông sẽ không tin tưởng, vậy thì tôi sẽ lấy ra thành ý của tôi.
Tôi có thể tưởng tượng lúc này Lục Kính Đình cong khỏe mỗi nói chuyện thế nào.
"Ồ ?" Triệu Bác Khôn cười xem thường: "Không biết thành ý của cậu là cái gì đây?" "Bến tàu và hàng" Lục Kính Đình âm trầm nói ra, trong phút chốc tôi chỉ cảm thấy toàn bộ bầu không khí trong phòng đều trở nên căng thẳng.
Nếu như Lục Kính Đình chỉ nói hàng thì còn tốt, có bến tàu nữa, tổn thất cũng quá lớn rồi.
Nhưng mà nếu như đêm nay thành công, Triệu Bác Khôn rơi đài, đương nhiên bến tàu sẽ trở về trong tay Lục Kính