Ngay lúc đó, một y tá chạy ra từ phòng giải phẫu, vội vàng hỏi: “Ai là người nhà của bệnh nh�
Tôi lắc đầu liên tục: “Không có gì! Vừa rồi em bị thất thần thôi ấy mà
Dương Quốc Hưng cười với tôi, bờ môi anh trắng bệnh, không có chút khí sắc nào cả.
Tôi lúc này mới kịp phản ứng lại sự việc xảy ra lúc trước, không muốn anh hiểu lầm, tranh thủ nói: “Anh cứ gọi Ái Phương là được rồi.” “Được.” Dương Quốc Hưng tiếp tục ăn cháo.
Bà Dương cũng mang một bát cháo đến cho tôi.
Tôi nhận bát cháo, mỉm cười với cô, rồi nhìn Dương Quốc Hưng: “Chuyện trước kia, cảm ơn anh “Chuyện gì?” Dương Quốc Hưng có chút kinh ngạc, không biết tôi đang nói chuyện gì.
“Chính là lần anh truyền máu cho em đó.
Giọng nói của tôi trầm hơn, nhanh chóng ăn một miếng chảo để bớt xấu hổ.
“Em cũng biết sao?” Dương Quốc Hưng giờ mới hiểu được, ánh mắt nhìn tôi có chút mất tự nhiên.
“Tình huống lúc ấy quá nguy cấp, mà chỉ có anh mới cùng nhóm máu với em, nên anh đã truyền cho em.” Anh ấy nói một cách bình thản, tựa như anh không có liên quan đến chuyện đó.
“Vậy cũng vẫn phải cảm ơn anh chứ
Nói xong, tôi ở lại chỗ của Dương Quốc Hưng một chút, nói chuyện với ông Dương và bà Dương.
Bà Dương hỏi thăm sức khỏe của tôi, cũng như nói về tình hình của An Hào, nói muốn chăm sóc cho thằng bé trong thời gian này thay tôi.
Tôi đáp ứng, rồi cùng Lục Kính Đình trở về phòng bệnh.
Lúc đầu, tôi muốn về thẳng phòng, nhưng nghĩ đến Đinh Thành và Chu Phong thì tâm trạng có chút nặng nề, muốn đến phòng bệnh của Hồng Liên.
Dù sao trong chuyện này, người bị tổn thương nhất chính là Hồng Liên.
Cô kiên quyết ly hôn với Đinh Thành, nhưng thật ra, cô vẫn rất yêu anh ấy.
Đến phòng bệnh của Hồng Liên, cửa vừa mở ra được một chút, tôi liền bị giật mình.
Trong phòng rất lộn xộn, đồ đạc thì bị ném linh tinh hết cả.
Cảm thấy không đúng, tôi dứt khoát mở cửa