Tôi vò đầu bứt tóc, cảm thấy khắp người đau nhức, nhất là tối hôm qua Nhạc Danh nắm lấy cánh tay của tôi khiến chỗ nằm bị đỏ bừng lên.
Vừa nghĩ đến Nhạc Danh, tôi liền nhớ đến lời nói cô ta nói với tôi hôm qua, hình như cô ta còn bảo tôi hôm nay đi gặp cô ta ở Vòng Eo Nhỏ.
Tôi nghĩ một lúc, cuối cùng vẫn cứ lắc lắc đầu xuống giường, hôm qua trong tình cảnh đó, cô ta tám phần là đơm điều dựng chuyện, mục đích là muốn tôi hiểu lầm.
Hơn nữa cho dù điều cô ta nói là thật, nhưng chuyện này nếu đã thành sự thật rồi thì cho dù Lục Kính Đình đi cùng với người phụ nữ khác, tôi cũng không thay đổi được gì, biết rồi chỉ khiến cho bản thân càng thêm phiền lòng.
Vì thế tôi có biết chuyện này hay không thì cũng không có khác biệt gì cả.
Nghĩ đến đây, tôi thở dài một tiếng rồi xuống giường đi bế An Hào, tính một chút thì bây giờ An Hào cũng đã được hai tháng rưỡi rồi, vài chục ngày nữa sẽ được một trăm ngày, sắp đến lúc tổ chức tiệc đầy một trăm ngày rồi.
Thời gian thấm thoát trôi đi, An Hào nhà tôi sẽ trưởng thành, có con gái chăm sóc rồi, tôi sẽ không cần phải lo lắng nhiều nữa, có điều người già thường nói, trong sáu tháng đầu, đứa trẻ sẽ tương đối nghe lời, nhưng đợi sau một khoảng thời gian nữa, nó sẽ bắt đầu quậy phá.
Sau khoảng thời gian đó, có lẽ tôi và con gái sẽ bận rộn lắm đây, nghĩ đến lúc đó, tôi đã cảm thấy mệt rồi.
Buổi trưa khi đang ăn cơm, tôi không ngừng nghĩ về chuyện làm tiệc đầy một trăm ngày, nhưng não tôi lại không nghe lời, tôi lại cứ nghĩ về chuyện Nhạc Danh nói hôm qua.
Nhìn đồng hồ, đã hơn mười hai giờ rồi, tôi thực sự sẽ không đi đến Vòng Eo Nhỏ sao?
Sau khi phát hiện bản thân có suy nghĩ này, tôi liền lắc lắc đầu, lúc sáng không phải là đã nghĩ kỹ là không đi rồi mà, sao bây giờ lại còn cân nhắc đến vấn đề này nữa?
Ăn cơm xong, tôi chơi cùng An Hào, đôi mắt to tròn của nó tò mò nhìn mọi thứ bên ngoài, tôi nhìn đôi mắt của nó, càng nhìn càng thấy giống Lục Kính Đình, lúc trước khi chị Vu có nói nhưng cô lại không tin, nói rằng mắt của nó giống tôi, bây giờ nhìn lại, e là tôi phải tự vả vào mặt mình rồi.
Giờ giấc sinh hoạt của An Hào rất cố định, một giờ rưỡi nó sẽ đi ngủ, tôi đặt nó xuống giường, nghĩ đến việc ngày mai Lục Kính Đình sẽ trở về nhưng bữa ăn tôi chuẩn bị cho anh ta vẫn còn thiếu một số thứ, tôi liền lái xe đi Vạn Đạt.
Tuy nhiên, trên đường đi đầu óc tôi cứ rối bời, không biết đang nghĩ cái gì, sau khi dừng xe, xuống xe, tôi mới phát hiện tôi đã lái xe đến Vòng Eo Nhỏ.
Tại sao lại thế này...!Tôi đã nghĩ bao nhiêu lần là sẽ không đến Vòng Eo Nhỏ, nhưng tiềm thức lại kiểm soát đầu óc của tôi và đưa tôi đến đây.
Tôi nhìn đồng hồ, đã hai giờ rồi, trái tim tôi lại bắt đầu do dự vì lần lái xe nhầm này.
Rốt cuộc là đi, hay là không đi đây?
Nhạc Danh nói là hai giờ cô ta sẽ đợi tôi ở quán bar của Vòng Eo Nhỏ, hơn nữa cô ta cũng chỉ đợi tôi hai mươi phút thôi, nếu đi bây giờ thì hình như vẫn chưa muộn.
Nghĩ như vậy, tôi liền không khống chế được mà xuống xe, đi về hướng quán bar của Vòng Eo Nhỏ, trong khoảng thời gian này, tôi đã đấu tranh tâm lý không biết bao nhiêu lần nhưng đều kết thúc trong thất bại.
Ngay trong khoảnh khắc tôi sắp bước vào quán bar kia, lý trí của tôi đã ngăn tôi lại, tôi không thể vào trong được.
Nhưng khi tôi vừa quay người chuẩn bị rời đi, liền nghe thấy giọng nói của Nhạc Danh trầm tĩnh vang lên từ sau lưng tôi.
“Cô Tân, quả nhiên cô rất có hứng thú với chuyện này.” Giọng nói của cô ta không to không nhỏ, vừa vặn truyền đến tại tôi.
Đã bị cô ta nhìn thấy rồi thì muốn đi cũng đi không nổi nữa.
Không còn cách nào khác, tôi đành phải quay người lại, nhưng không muốn trực tiếp nhìn vào đôi mắt ẩn chứa ý cười của Nhạc Danh, ánh mắt của cô ta nhìn tôi với vẻ chế giễu, sau khi thấy tôi quay người lại thì không nói gì cả mà quay vào quán bar, ngồi vào một chiếc ghế sát bên trong quán.
Bước chân của tôi vẫn có chút do dự, nhưng cuối cùng vẫn hạ quyết tâm đi vào trong.
Nếu như hôm nay tôi không đi, chuyện này có thể sẽ luẩn quẩn trong đầu tôi không biết đến bao giờ, vì vậy hôm nay tôi phải xem xem, rốt cuộc Nhạc Danh có thể làm ra được trò trống gì.
Bước vào quán bar, tôi ngồi đối diện cô ta, nhìn cô ta, đợi cô ta mở lời trước.
Cô ta đẩy cốc rượu trước mặt sang cho tôi, khỏe miệng mang theo ý