“Thông báo?” Tôi tổng cảm thấy anh dùng từ này kỳ lại, giống như anh đang mệnh lệnh cho tôi vậy: “Tháng sau?”
Lục Kính Đình không có trả lời câu hỏi của tôi, mà là nhìn lên nhân viên: “Đem tất cả các mẫu của tiệm cô đều gói lại hết.”
Nghe thấy những lời này, tôi lập tức liền sửng sốt, trước kia khi mà An Hào chưa sinh ra anh đã bao hết các mẫu đồ dùng cho em bé tôi có thể hiểu được, dù sao những thứ đó An Hào có thể dùng được nhiều năm, nhưng mà hiện tại anh đang muốn bao hết áo cưới của cửa hàng, tôi có chút không thể hiểu được, dù sao hôn lễ chỉ tổ chức có một lần, cho dù tôi một phút thay một bộ cũng không hết được.
“Mua nhiều như vậy làm gì, em cũng mặc không hết đâu.”
Lục Kính Đình nhíu mày: “Vợ của anh cho rằng lựa chọn rất phiền phức, vậy anh chỉ có thể bao hết tiệm thôi, đến lúc đó em muốn mặc bộ nào thì mặc bộ đó.
"Không phiền phúc, em chọn.
Anh nói như vậy, tôi nhanh chóng trả lời, tôi cầm bản mẫu lên nhìn thấy bộ váy đuôi cá không có hoa văn đặc biệt, có ba chuỗi kim cương ở hãm sau lưng, đó là một sự tinh tế mang theo chút gợi cảm.
“Lấy chiếc váy này đi.” Tôi chỉ vào chiếc váy đuôi cá đó, liền đem cuốn bản mẫu đưa cho nhân viên kia, người nhân viên đó liếc mắt nhìn vào chiếc váy cưới, trực tiếp kêu một nhân viên khác của cửa hàng ra rót chà cho chúng tôi.
Hệ thống sưởi Phúc Long quá tốt rồi, tôi nóng đến nỗi khát, tôi cầm cốc lên uống một ngụm, quả nhiên chiếc cốc loại thương hiệu cao cấp này đến nước trà đều là an cát bạch trắng mới nhất.
“Cô gái thật có mắt nhìn, chiếc váy này là bảo vật chấn tiệm trong cửa hàng chúng tôi, trên thế giới chỉ có một chiếc.” Người nhân viên đó nhìn tôi chọn áo cưới, ánh mắt trực tiếp sáng lên: “Đây là nhà thiết kế quốc tế đã nghỉ hưu làm ra, nó có tên là Only Love, ba chuỗi kim cương ở đằng sau lưng có ngụ ý là hôn nhân của ba thế hệ.
Nghe thấy lời nhân viên nói, Lục Kính Đình gật đầu: “Có mẫu của chiếc váy đó không?” “Có” Người nhân viên đó nói gần như ngay lập tức sau khi lời nói anh rơi xuống, dù sao gặp phải một người khách hàng lớn như Lục Kính Đình, ai đều cũng phải nịnh bợ ba phần: “Có điều muốn lấy mẫu của chiếc váy đó phải thông qua sự đồng ý của quản lý.
Lục Kính Đình quay đầu nhưng không có ngẩng đầu lên, đưa tay sờ sờ chóp mũi, nhàn nhạt nói: “Gọi trợ lý của các người trực tiếp qua đây bàn bạc" “Được.” Nghe thấy lời Lục Kính Đình, vị nhân viên đó trực tiếp quay người đi gọi trợ lý.
“Xin chào, ngài...!Trợ lý một lát đã đến, chạy đến trước mặt Lục Kính Đình, đang chuẩn bị gọi ngài, nhưng ngẩng đầu nhìn anh, sửng sốt một chút: “Ngài Lục, xin chào! “Chiếc váy cưới này vợ tôi rất thích, muốn thử một chút cái mẫu váy đó." Lục Kính Đình trực tiếp vào thẳng vấn đề nói.
“Được, tôi lập tức đi lấy cho ngài.
Trợ lý nghe thấy lời nói của Lục Kính Đình, trực tiếp phân phó cho nhân viên đi lấy: “Đây là anh Lục, anh ta muốn cái gì trực tiếp lấy là được, không cần sự cho phép của tôi.”
Vị nhân viên kia nghe thấy trợ lý nói vậy, liền gật đầu, vội vàng đi lấy áo cưới cho tôi.
Một lúc sau, người nhân viên đó đã đem bộ váy cưới trở lại, tôi liếc mắt nhìn Lục Kính Đình, anh nhìn tôi gật đầu một cái, tôi liền theo nhân viên đó đi thử váy.
Chiếc váy cưới này thiết kế phức tạp, mặc lên càng phức tạp hơn, hai người nhân viên cùng giúp tôi mặc nó, khoảng chừng hai mươi phút là đã mặc xong.
Tôi đứng ở trước gương của phòng thử đồ nhìn xem bản thân mình một chút, bởi vì nguyên nhân là váy cưới hàng mẫu, cho nên ba chuỗi kim cương ở sau lưng có độ bắt chước rất cao, có điều dưới ánh đèn chiếu xuống, váy rất lấp lánh, không biết nếu đổi thành kim cương thật sẽ lấp lánh như thế nào nữa.
Mặt trước là thiết kế dạng gương, trong đơn giản sạch sẽ, đường viền tinh xảo của đuôi cá có thiết kế thêm một chút kim cương trong đó làm cho cả thiết kế bộ váy cưới càng thêm nổi bật.
Nhìn thấy bản thân trong gương, tôi đột nhiên có chút hối hận vì sao khi ra ngoài không có trang điểm, thậm chí tôi cảm thấy bản thân có chút không xứng với chiếc váy này.
“Thưa cô, cô chuẩn bị xong chưa?” Tôi đang mải nhìn gương, thì nghe thấy người nhân viên đó nói với tôi.
Tôi mới có phản ứng và quay đầu lại nhìn cô ta, liền nhìn thấy cô ta chuẩn bị mở cái rèm phòng thử đồ ra, tôi nhanh chóng quay lại, còn người nhân viên khác lại giúp tôi điều chỉnh lại chiếc váy, tôi nhìn lại bản thân cảm thấy không có vấn đề gì, liền hưởng cô ta gật đầu, cho biết rằng tấm màn có thể mở ra rồi.
Không biết tại sao, rõ ràng không có sân khấu, nhưng trái tim tôi đập loạn nhịp, rất căng thẳng.
Tấm màn được mở ra, tôi căng thẳng đến nỗi siết chặt tay lại, đối diện với đôi mắt của Lục Kính Đình.
Tôi từ trong ánh mắt của anh nhìn thấy vẻ đầy ngạc nhiên,