2,Nhưng nếu làm cho bà ấy mất mặt, bà ấy có thể đánh gãy chân tôi luôn.
Trên đường về thôn, vẻ mặt dì Trần xấu hổ bao nhiêu thì mặt mẹ tôi xán lạn bấy nhiêu.
Ngày mẹ tôi bảo tôi đi đón Trần Nam ở cổng thôn, tôi đã bị người đàn ông đẹp trai này hớp hồn mất rồi.Mãi cho đến khi qua lớp vải mỏng mềm mại, cảm giác đập rộn ràng của lồng ngực truyền đến cơ thể đang quấn chặt lấy anh ta, cuối cùng tôi mới vội vàng nhích ra.
Đến khi tôi và Trần Nam đi tới cửa nhà, trong phòng đã chật ních người.
Con người của mẹ tôi ấy à, có thể làm bất cứ điều gì. Lấy tay bịt mũi, tôi hốt hoảng chạy ra khỏi nhà, tim đập như trống.
Những người cô, dì, bác gái trông đợi bấy lâu nay tràn đầy vui vẻ nói: Chao ôi, Thiên Thiên với bạn trai của nó về rồi!Sao đột nhiên lại diễn tiếp thế này?
……
Đi được nửa đường, từ xa tôi đã thấy mẹ tôi đang đứng cạnh dì Trần, người được mệnh danh là “loa phát thanh” của thôn.Tôi tưởng mình vẫn còn mắc kẹt trong giấc mơ đó, thật là hoang đường.
Tốc độ truyền tin này có thể nói là vận tốc ánh sáng.
Mà ông tôi, người ngày xưa vốn lầm lì, ít nói lại điềm nhiên gõ cái tẩu thuốc lên mặt bàn hai cái, cất giọng chậm rãi nhưng không giấu được niềm tự hào: “Hai đứa này đã được đính hôn từ lúc ở trong bụng mẹ đấy.”
!
“Chào dì Trần, cháu là bạn trai của Thiên Thiên. Cháu tốt nghiệp Học viện Y học ở trường đại học Harvard, hiện đang làm bác sĩ tại bệnh viện Trung Sơn trực thuộc đại học Phúc Đán.”Sao đột nhiên lại diễn tiếp thế này?
Tôi còn chưa kịp phản ứng, Trần Nam đã nắm tay tôi vào trong lòng bàn tay của anh.
Khớp tay người đàn ông cứng hơn, thon dài mạnh mẽ, hơi ấm trong lòng bàn tay khiến tim tôi loạn nhịp.
Anh giai ơi, sao vào bài nhanh thế?
Chẳng hiểu sao các thím đã ăn trưa xong lại muốn ăn tiếp bữa này, tôi chỉ biết chực khóc “òa” thành tiếng thôi.Anh ta rất chi là hợp tác ôm eo tôi đi tới trước mặt dì Trần.
Giọng dì Trần rất to, cách mười mét cũng có thể xuyên thủng màng nhĩ:Sau khi tôi với Trần Nam nhìn nhau nồng nhiệt lần thứ 15 và gắp thức ăn cho nhau, cuối cùng các thím cũng thu lại ánh mắt sáng ngời, hớn hở rời đi.
Có lẽ là đã sưu tập đủ tư liệu sống cho tiệc trà sau này của thôn rồi đây.
Mẹ tôi nắm lấy
tay Trần Nam: “Đứa trẻ ngoan, biết nhìn người, thức thời thật đấy, không những không làm dì mất mặt mà còn cho dì thêm mặt mũi nữa!”
Chậc, ngay cả mắt cũng biết diễn luôn.Thế là bỗng nhiên Trần Nam trở thành món bánh ngọt trong gia đình của tôi.
Không, là món bánh ngọt của cả thôn.Lúc này, tầm mắt của tôi chợt nhìn xuống dưới, làn da xinh đẹp mê người dưới ánh trăng trong veo kia như có lực xuyên thấu và chui vào trong mắt tôi.
Nhiệt độ cơ thể của người đàn ông cao hơn rất nhiều, trở thành nguồn nhiệt cho tôi tiếp cận vô hạn trong đêm giá lạnh.Làng trên xóm dưới bảy bà chín cô đều xuống tận nhà tôi để tận mắt nhìn chú rể mới nghe nói là đã học ở ba trường đại học “Stanford”, “Phúc Đán” và “Trung Sơn”.
Tôi và Trần Nam nắm tay nhau đi ra đi vào như hai đứa trẻ dính liền, lúc nào cũng phải thể hiện tình cảm.
Không thể không nói, cái mặt lạnh lùng của anh giai này, làm gì cũng có thể tranh giải Oscar!
Không, là món bánh ngọt của cả thôn.Chẳng hiểu sao các thím đã ăn trưa xong lại muốn ăn tiếp bữa này, tôi chỉ biết chực khóc “òa” thành tiếng thôi.
Đêm hôm đó, trái tim mạnh khỏe của tôi hiếm thấy rơi vào trạng thái lo âu, nhìn màn hình TV cũng thấy là một loạt Google Scholar.Lần thứ 108 tôi bị anh ta lấy đầu ngón tay lau khóe miệng, người đàn ông trước mặt tôi rất tập trung, trong mắt đen như mực tràn đầy vẻ dịu dàng.
Ngay khi tôi đang suy nghĩ sâu sắc về khả năng tiến thêm một bước giữa tôi và Trần Nam thì lại nhận được tin nhắn từ người hướng dẫn của mình.Chậc, ngay cả mắt cũng biết diễn luôn.
Chờ đến khi bảy bà chín cô cười nói rôm rả đi hết, tôi mới lặng lẽ xoa ngực.
Mẹ nó, đập quá nhanh.
Suýt nữa là bà đây đắm chìm rồi